A Tiêu đóng cửa đi ra ngoài, y vẫn rất hối hận về những chuyện mình đã gây ra.
Dò hỏi mấy cung nữ một lúc thì y cũng đã tìm được nhà bếp.
Loay hoay một hồi, chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, bây giờ chỉ cần nấu chúng lên nữa là đủ.
- Đường đường là một trong các hoàng tử của Nam quốc lại phải vào bếp vì một nam nhân, như vậy có đáng ?
-......
- Ngươi không nghe ta nói sao ?
- ......
- Ngươi bị điếc à ?
- Lãng tai không phải điếc.
Câu trả lời của A Doãn còn khiến người kia tức giận hơn, người kia đi đến định hất đổ hết đống đồ y đã chuẩn bị trên bàn xuống đất thì liền bị A Doãn cầm một khúc củi một phát không thương tiếc gõ lên mu bàn tay của cô.
- A.....
- Đừng đụng thứ dơ bẩn đó vào đồ của ta.
- Ngươi....
- Mà ngươi là ai ? Sao lại quản chuyện của ta ?
- Ta là út nữ của thượng thư, Ôn Thái Thái.
- Ta hỏi ngươi là ai chứ không hỏi tên, nếu nói xong rồi thì nên đi đi.
Thái Thái nhíu mày, cô không tin rằng nam nhân này không đụng lòng trước nhan sắc này của cô.
Cô đang định tiến lại thì bất ngờ Lạc Ân, Lạc Giáp, A Tiêu, Lạc Kiều từ đâu xông vào quấy rối cô.
Thái Thái tức giận nhưng không làm được gì liền giậm chân bỏ ra ngoài.
Đám người Lạc Kiều nhìn cô bỏ đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.
- Cũng may đến kịp, A Doãn ngươi phải tránh xa con chằn tinh đó, nếu không nó hút cạn máu ngươi đấy.
- Con chằn tinh đó Lạc Giáp đệ nghĩ có đối lại mèo hoang của chúng ta không ?
Sau khi cảnh cáo và thấy A Doãn đã an toàn thì họ cũng rút lui, A Doãn lắc đầu cười trừ rồi cũng nhanh chóng nấu thứ mình muốn nấu.
Đến khi trời gần tối, A Doãn mới mở cửa phòng bước vào, Phi Phi hiện tại đã say giấc ngủ.
A Doãn đặt tô gì đó còn nghi ngút khói lên bàn rồi đi đến giường nhẹ nhàng vuốt tóc y.
- Ưm....
- Dậy rồi sao ? Huynh làm đệ thức giấc à ?
- Ân....đệ ngủ quên mất.
- Không sao, cũng vừa hay ta mới nấu xong một thứ, đệ ngồi dậy được không ?
- Đệ.....
Phi Phi ngượng ngùng lấy chăn che mặt mình lại chỉ để lộ ra hai con mắt mở to tròn nhìn y.
A Doãn nhìn hành động dễ thương kia của Phi Phi thì bật cười đỡ y ngồi dạy.
- Đệ ngồi dựa vào đây, chờ ta một chút.
- Ân.
A Doãn bê một tô lớn đi về chỗ y, A Doãn vừa thổi rồi tự tay đút cho Phi Phi ăn.
Phi Phi lần đầu còn chút e ngại, nhắm tịt mắt để ăn cái thứ đen đen trong bát kia.
Nhưng khi ăn muỗng đầu tiên thì biểu hiện trên mặt y khác hẳn đi, cái này thật sự rất ngon.
A Dõn nhìn thấy biểu cảm không nói nên lời của y thì không khỏi lắc đầu.
- Bộ ta nấu dở đến vậy sao ? Hay ta đem nó đổ đi nhé.
- A...không...rất ngon...ngon lắm...
Phi Phi đưa tay giật lấy tô đen đen đó trên tay A Doãn rồi ăn một cách ngon lành.
- Cái này ngon đến vậy sao ?
- Ừm.
Chưa bao giờ ta ăn cái nào ngon đến vậy.
- Vậy thì ăn nhiều vào, vẫn còn nên đệ không cần lo.
- Ân.
Phi Phi giống như một đứa trẻ, cười tít mắt khi nhận được quà.
Chờ y ăn uống xong, hai người quyết định ra ngoài đi dạo, nếu ở trong phòng nhiều quá mọi người sẽ sinh nghi.
Cả hai cùng nhau đi tìm đám người của A Tiêu để chơi, nhưng trách thay họ lại chọn nhầm chân khi bước ra khỏi phòng thì phải.
Đang đi, hai họ lại gặp phải người không nên gặp, Phi Phi gương mặt thể hiện rõ sự chán nản quay đầu định bỏ đi đường khác, liền bị người đó gọi lại.
- Không phải là Phi Phi công tử đây sao ?
-.......
- Hôm nay là đại yến tiệc của thái hậu vậy mà người làm cháu như Phi Phi đây lại không đến ?
- A Doãn....hình như huynh giậm trúng gì thì phải ?
- Hả ? Ta có giậm gì đâu ?
A Doãn nhìn xung quanh rồi dỡ giày mìn lên xem, nhưng quả thật là y không giậm gì cả.
Phi Phi đưa tay xoa đầu y rồi liếc mắt nhìn Thái Thái nghiến răng nói.
- Huynh giậm trúng đuôi của một con cẩu.
A Doãn vẫn đang nhìn xung quanh nghe y nói xong thì khựng người lại, y cười nhạt rồi đưa tay gõ vào đầu y một cái.
- Dám giỡn mặt với ta ?
- Đệ nào có.
Phi Phi ủy khuất nhìn y làm nũng hoàn toàn lơ luôn con người trước mặt.
Thái Thái có chút mất mặt, cô tức giận, hất mặt về phía Phi Phi hống hách lên giọng.
- Thứ con hoang như ngươi thì giám lên giọng với bổn tiểu thư ta ?
- Ngươi vừa nói gì ?
- Ta nói không đúng sao ? Ngươi chỉ là con của một nô tỳ sinh ra, đã vậy lại không được dạy dỗ nên ngươi mới có ngày hôm nay.
-......
- Ngươi nên im miệng được rồi đấy.
A Doãn nhìn Phi Phi cuối gằm mặt, anh có chút khó chịu, Thất Thất thấy vậy liền hả hê tiếp tục lên tiếng.
- Ta nói không phải sao ? Đã là nam nhân lại còn bệnh hoạn, thích đi ve vãn nam nhân khác hay sao.
"Chát"
- Ngươi...
Chát
- Cái vừa nãy ta tát thay mẫu thân ta, cái này là ta thay mẫu thân cô dạy cô.
- Tên khốn..ngươi muốn chết ?
- Bổn công tử nhịn ngươi lâu rồi hôm nay ta sẽ sống chết với con chằn tunh nhà ngươi.
Phi Phi vừa nới vừa xắn tay áo lên xông về phía Thái Thái, Thái Thái cũng không phải dạng vừa, cũng a vào cào cấu mặt y.
A Doãn bên ngoài lúc đầu cũng có chút lo lắng nhưng y suy nghĩ gì đó rồi chỉ mỉm cười rồi đứng sang một bên xem kịch.
Từ xa đám người của A Tiêu từ đâu chạy đến cũng nhau xem kịch.
Lạc Ân nhìn hai người trước mặt rồi chuyển ánh mắt tò mò nhìn A Doãn hỏi nhỏ.
- Này...chuyện này lâu chưa ?
- Mới thôi.
- Vừa kịp lúc.
Bên này, Phi Phi bị Thái Thái tát liên tiếp hai cá vào mặt kiến y đang tức càng tức hơn.
Trực tiếp vật người ngã xuống đất rồi ngồi hẳng lên người cô, tát lên tiếp vào mặt cô.
- Chát Đánh ông này...Chát Dám nói mẫu thân ông này....Chát Dám xúc phạm mẫu thân ông này....Chát Dám quyến rũ A Doãn này....Chát Dám nói ta bệnh hoạn này....
Mỗi câu nói tương ứng mỗi cái tát, mọi người đứng gần đó chỉ nghe tiếng tát thôi cũng phải ôm mặt rồi.
Đám đông nhìn thấy cũng không giám vào can ngăn, người ở đây ai cũng biết Phi Phi và Thái Thái là hai người không đội trời chung.
Lần này họ lại ra tay với nhau như vậy cũng là chuyện thường ở đây.
Nhưng có điều lần này hìn như hai người ra tay có vẻ mạnh hơn mấy lần trước vì cô đã chạm vào điều cấm kỵ của y.
A Doãn thấy y điên cuồng đánh vậy cũng không hay liền đi đến lôi y ra.
Phi Phi bị nhất bổng lên nhưng vẫn không quên vùng vẫy lấy chân đạp về phía Thái Thái.
Bên này Thái Thái được người mình đỡ đứng dậy, cô không những không biết sợ lại còn lớn tiếng chửi lại y.
- Tên khốn, thứ bệnh hoạn như ngươi sao không chết đi.
Ngươi là thứ con hoang, thứ như ngươi mà xứng đáng với Mộng Giang sao.
Ngươi không thấy có lỗi với Mộng Giang trên trời sao, ngươi đúng là người lòng dạ độc ác.
Phi Phi nghe cô nhắc đến mẫu thân rồi đem cả Mộng Giang ra chỉ trích y, trong phút chốc y như một cong người khác.
Hai mắt chứa đầy tơ máu, y thuận tay rút luôn thanh kiếm của A Tiêu bên cạnh chĩa nó về phía cô.
- Con khốn.....ta thề hôm nay phải giết chết ngươi làm vật tế cho mẫu thân ta.
Nói là làm Phi Phi hất tay A Doãn ra lao về phía cô liên tục chém xuống.
Thái Thái nhìn y có chút khôgn giống ngày thường liền lùi mấy bước rồi quay đầu bỏ chạy.
- Khốn nạn....đứng lại cho ta, Châu Thái Thái cô mạ đứng lại cho ta.
- Ta không ngu...cứu mạng....cứu mạng....
- Cứu cái con khỉ...con chằn tinh kia..cô mau đứng lại cho ta...
- Thứ mèo hoang như ngươi không đủ tư cách bảo ta.
Hai người cứ như vậy một người rượt, một người bỏ chạy, họ chạy khắp nơi trong hoàng cung.
Một lần nữa hoàng cung nổi loạn, họ chạy đến đâu y rằng nơi đó sẽ thành bãi chiến trường của họ.
A Tiêu nhìn A Doãn rồi thì thầm vào tai y cái gì đó, chỉ biết A Doãn nghe xong chỉ lắc đầu không trả lời.
Lạc Kiều nhìn cảnh náo loạn kia thì ngao ngán, hai năm nay ở Nam quốc có lẽ là quyết định sáng suốt đến giờ của y.
- Bắc thượng thư có chằn tinh Châu Thái Thái, Nam thừa tướng có mèo hoang Triệu Phi Phi.
Quả không sai lời đồn.
- Nhưng để họ như vậy ổn không ?
- Đệ nghĩ sao ?
- A Doãn......
A Tiêu định quay sang hỏi A Doãn định làm sao thì phát hiện y đã không còn bên cạnh.
A Doãn đã nhanh chân đi tìm Phi Phi, vì y sợ Phi Phi giận quá sẽ tự làm mình bị thương.
- Phi Phi...đệ ở đâu ?
-....
- Phi Phi....
- Đệ ở đây....
Phi Phi từ trong một lùm cây bò ra, cả người y đều lấm lem, đầu tóc thì rồi bù, gương mặt thì nhem nhuốt không khác gì một tiểu ăn mày.
A Doãn có hơi giật mình, nhanh chân đi lại gỡ lấy mất lá cây trên đầu Phi Phi xuống rồi phủi bụi trên y phục cho y.
- Đệ sao ra nông nổi này, có sao không ?
- Hức....đau....
- Đệ đau ở đâu ?
A Doãn lo lắng nhìn quanh người y một lượt vẫn không nhìn thấy vết thương nào nghiêm trọng mới thở phào một hơi.
- Đệ đâu toàn thân...chỗ nào cũng đau hết.
- Được rồi, nín đi, ta cõng đệ về được không ?
- Ân.
Phi Phi nghe y nói sẽ cõng mình về liền thay đổi tâm trạng, cười tít mắt bám chặt lên lưng y cho y cõng mình.
Trước khi đi, Phi Phi không quên liếc mắt về phía Thái Thái đang nằm một đống bên trong bụi cây làm mặt quỷ trêu đùa cô, khiến cô tức đến nói không nên lời.