Nam Sủng Vô Diệm Ngốc Nghếch

Hoàng cung, Hiên Viên Điện.

"Vi thần ra mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng Vạn Tuế Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!" Dưới bàn xử án thường luôn có một dãy thần tử đang quỳ, nhưng hiện giờ lại xuất hiện thêm Bạch Tử Y.

"Ngươi là...?" mặc dù Viên Giáng Vũ không dùng sắc mặt lạnh lẽo đối với những thần tử khác khi nhìn Bạch Tử Y, nhưng cũng chẳng tốt được bao nhiêu. Bất quá lúc nhìn sang Bạch Tử Y, Viên Giáng Vũ hơi thoáng hiện một chút nghi ngờ, bất quá không một người nào phát hiện. Bạch Tử Y cụp xuống đầu, tâm tình rối loạn.

"Thảo dân là Bạch Tử Y." Bạch Tử Y vẫn che giấu cảm xúc của mình, chưa từng để lộ ra nhiều trong lời nói.

"Nghe hoàng đệ nói, là ngươi cứu trẫm một mạng?" Viên Giáng Vũ tiếp tục bất động thanh sắc ứng đối với Bạch Tử Y.

"Không dám nhận! Là hoàng thượng Hồng Phúc Tề Thiên, có thần thánh che chở, sẽ không bị cổ độc đánh ngã." Bạch Tử Y cũng nghiêm túc chống đở.

"Ngươi đã có công với trẫm, vậy phong ngươi làm ngự y đi." Viên Giáng Vũ suy tư một hồi, liền phong chức cho Bạch Tử Y. Trong chuyện này có quá vô tình với Bạch Tử hay không, vẫn còn rất nhiều điều khó nói...


"Tạ ơn hoàng thượng." Bạch Tử Y tiếp nhận chức quan nhưng vẫn không quỳ xuống, mà đứng thẳng tắp, đầu cúi xuống, không có nhìn về phía hoàng thượng.

"Ngươi nhận phong quan lại không chịu quỳ tạ ơn, là coi rẻ trẫm sao!" Thấy Bạch Tử Y vẫn đứng, Viên Giáng Vũ lên tiếng, vừa bắt đầu không nói gì về người. Hiện giờ mới bới móc vấn đề này, mọi người vừa nhìn cũng biết là đang gây khó dễ cho Bạch Tử Y. Liền không có người nào vì Y ra mặt.

"Hoàng thượng, thần vốn là thần tử của Miêu tộc, ngoại trừ các chư thần. Thần Tử không thể quỳ trước những người khác. Xin hoàng thượng minh giám!" Viên Giáng Vũ trầm tư một lúc, liền không gây khó dễ nữa. Hắn nhìn về phía Viên Giáng Ảnh đang xem kịch vui, Viên Giáng Ảnh gật đầu một cái.

"Được rồi, trẫm miễn cho ngươi khỏi quỳ lạy. Trẫm mệt rồi, Bạch thái y lưu lại, những người khác đều lui ra đi."

"Tuân lệnh."

Trên điện chỉ còn lại Vũ cùng mình, hắn trái lại không biết phải nói gì.

"Bạch thái y, tới đây chẩn bệnh cho trẫm đi."

"Dạ, bệ hạ."

Bạch Tử Y đi tới đầu giường dò xét mạch tượng của Vũ, phát hiện cổ độc đã được thanh trừ.

"Bệ hạ đã không còn đáng ngại, ước chừng dùng thêm mấy lần thuốc thoa là có thể khỏi hẳn."

"Được rồi. Ngươi lui ra đi."

"Tuân Lệnh."


Viên Giáng Vũ vừa nói xong, Bạch Tử Y liền lui xuống đại điện, chẳng qua trong lòng vẫn rất nghi ngờ. Lúc Vũ không có chuyện gì làm chắc sẽ không tùy tiện lưu người lại, liền thuận theo lui xuống, nhưng này có phải có cái gì không ổn hay không? Nghĩ tới đây, Y không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Viên Giáng Vũ. Mà Vũ đang ở trong điện nghỉ ngơi, nét mặt thâm trầm. Không biết vì sao khi thấy Y lui ra, mình lại không muốn cho hắn đi....

Hai người như có điều suy nghĩ, cứ như vậy ôm nghi vấn lui xuống.

Bắt đầu từ hôm nay Y liền trở thành ngự y, hầu hạ đặc biệt cho hoàng thượng.

Theo thường lệ, ngày thứ hai, Y đi tới tẩm cung của Vũ, giúp Vũ bắt mạch.

"Hoàng thượng đã không còn đáng ngại, bây giờ có thể vào triều được rồi."Thu hồi dụng cụ chẩn bệnh, Y định chuẩn bị cáo lui. Về sau không còn gì đáng ngại, cũng không cần đến Y nữa rồi.

Huống chi, thái y ở trong thái y điện đều không để mắt đến Y, đều cho rằng Y là mèo mù vớ được chuột chết, cũng không phải y thuật giỏi gì, cũng không tòng phục, rất nhiều người còn lén ngán chân, khiến Y không còn gì để nói, nên định chuẩn bị chờ Vũ khỏe hẳn, liền từ quan mở một y quán.

Sau này tự mình nuôi sống chính mình, nuôi con của mình.

"Ngươi cùng ta thượng triều, đứng ở phía sau, đặt tấm bình phong che ngay trước mặt”.


"Nhưng hoàng thượng làm vậy có vẻ không thích hợp lắm."Một tiểu thái giám đứng bên cạnh liền nói.

"Có trẫm đồng ý, ai dám nhiều lời!" Tiểu thái giám nghe lời trách mắng, lập tức  nằm trên mặt đất xin khoan hồng. Rất sợ mình sẽ đi đời nhà ma.

"Bỏ đi, lần sau không được tái phạm. Ý Bạch thái y như thế nào."

"Thần tuân chỉ." Mặc dù không rõ vì sao Hoàng đế làm vậy, nhưng vẫn phải tuân theo ý chỉ,

Cuối cùng Y cũng vượt qua được buổi lâm triều đầy mệt mỏi buồn ngủ.

Sau buổi lâm triều, Vũ sẽ để cho Y về. Cũng không biết đó là xuất phát từ tư tâm hay là gì khác.

Cứ như vậy một ngày lại một ngày qua đi. Y mỗi ngày vào thời gian lâm triều, sẽ đến tẩm cung bắt mạch cho Vũ. Sau đó đứng đằng sau ghế buồn ngủ nghe lâm triều, sau đó trở về thái y điện, cuộc sống cứ như thế. Hoàng đế tựa hồ cũng không có dự định gì khác, cứ thế tái diễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận