Nắm Tay Chàng

Trọng Viêm liên tiếp ở ngoài động bảy ngày, cũng không thấy Tống Anh đi ra, nhiều lần muốn vào xem thử, đều bị cây đào tinh ngăn lại: “Ngươi có mệnh cách đế vương, lại là nam tử, dương khí quá thịnh, sau khi đi vào sẽ ảnh hưởng đến khôi phục của cô cô, ngươi vẫn là thành thật ở nơi này đi!”
Trọng Viêm có chút ủ rũ: “Đào sư phó, ngươi nói A Anh nguyện ý cùng ta chứ?”
“A… A Anh!” Râu vểnh trên miệng cây đào tinh run rẩy, hắn vẻ mặt sùng bái nhìn Trọng Viêm, “Tiểu Trọng Trọng, ngươi rốt cuộc ra tay!”
Da mặt Trọng Viêm trướng đến đỏ bừng, đang định nói cái gì, một con quạ đen tinh luống ca luống cuống bay tới: “Không xong, có đoàn người lên núi chúng ta, các ngươi trốn trước đi.”

Cây đào tinh không cho là đúng: “Người nhìn thấy chúng ta đều bị dọa chết, há có đạo lý chúng ta tránh đi!”
Quạ đen tinh cong cánh dưới, mấy mảnh lông chim bị đốt trọi sột soạt rơi xuống: “Không chỉ có người, còn có một đạo sĩ, hắn rất lợi hại, đốt cánh của ta. Các ngươi thích tin thì tin, ta đi trước.” Nói xong nó khẩn cấp giương cánh đào tẩu.
“Ông trời ơi, đạo sĩ!” Cây đào tinh gấp đến độ xoay quanh, suy nghĩ trốn vào trong cây đào, trong cây đào cao lớn truyền đến thanh âm run rẩy của hắn, “Tiểu Trọng Trọng, nên bảo vệ cô cô cho tốt, bị đạo sĩ bắt đi thì phiền toái.” 
Nguyệt hắc phong cao, mấy bó đuốc do người giơ cao xếp thành một hàng, ngoằn ngoèo hướng về phía Tống Anh và Trọng Viêm ở mà đến, gào thét cuốn tới tiếng nức nở sợ hãi của thiếu nữ.
Trọng Viêm làm pháp thuật đơn giản che giấu phần mộ và cửa động của Tống Anh, lại niệm một quyết ẩn thân trốn kỹ, hạ quyết tâm không cho những người này quấy rầy đến nàng.
Sáu quan binh trói một đôi cha và con gái, xô xô đẩy đẩy dẫn bọn họ lên núi. Một đạo sĩ mặc hoàng bào trong tay giơ thanh kiếm tránh ma quỷ, trên mũi kiếm khêu bức linh phù bốc cháy đi đằng trước mở đường. Bị linh phù đe dọa, đám yêu quỷ trên núi Trường An cũng không dám vọng động, nghĩ chỉ sợ qua đêm nay, trong núi này lại thêm hai cái oan hồn.
Mắt thấy bọn họ càng ngày càng gần, Trọng Viêm đang muốn ra tay, một quan binh khôi ngô nhất trong đó đột nhiên hô: “Liền nơi này đi, sớm xong việc, gia còn vội vàng quay về đấy.” Đoàn người đẩy đẩy hai cha con trên mặt đất.

Một quan binh tướng mạo gian xảo bỉ ổi nói: “Thủ lĩnh, ngươi không phải còn muốn cô nương của lầu Xuân Hương sao?” Nói xong ánh mắt của hắn rơi xuống trên người thiếu nữ đang run lẩy bẩy, chỉnh chỉnh đai lưng quần, “Thủ lĩnh, dù sao bọn họ cũng sống không được lâu. Đại tiểu thư của Tư Mã nguyên soái này đúng là nổi danh mỹ nhân, không bằng để ấy huynh đệ chúng ta vui sướng vui sướng trước?” Nói xong kéo mắt cá chân thiếu nữ một phen xé rách váy của nàng.
“A!” Thiếu nữ vừa thẹn lại sợ hét chói tai, phụ thân của nàng trợn trừng mắt rống to: “Súc sinh! Các ngươi không được động đến nữ nhi của ta!” Nhưng hắn lại bị một cước đạp trên mặt đất, dưới cơn giận phun ra một ngụm máu đen.
Trọng Viêm đang muốn đi cứu người, đột nhiên nghe được Tống Anh quát lạnh: “Giao bọn họ cho ta!” Vừa dứt lời, liền gió lạnh nổi lên, khoảng không trên đỉnh đầu mấy tên quan binh kia ngưng tụ mây đen vừa dày vừa nặng, mây đen xoay tròn, giống một cái miệng to như chậu máu, cấp thiết cắn nuốt tất cả những gì bị nó bao phủ.
Dị tượng đột nhiên khiến đạo sĩ hoàng bào quá sợ hãi: “Có quỷ khí!”
Mà mấy quan binh kia chỉ cảm thấy phía sống lưng phát lạnh, nhìn lại về hướng nơi âm lãnh kia, mỗi người đều hoảng sợ trợn to hai mắt. Một nữ quỷ tóc dài răng nanh bạch y tung bay đang nhào về phía bọn họ, trên người nữ quỷ không ngừng tràn ra oán khí màu đen, ánh mắt kia băng lãnh đến xương, thu tâm hồn người, bọn họ nhất thời ai cũng không thể động đậy.

Tống Anh cười lạnh nói: “Trời xanh thương ta, người ngày xưa hại tính mạng của ta đều tề tụ tại đây, Tống Anh ta cuối cùng cũng có thể báo thù rửa hận. Đi!” Theo một tiếng rống của nàng, mây đen lượn vòng hóa thành hình dáng chiếc ô lá sen che nắng nàng thường dùng, trong nháy mắt trở nên to lớn ùn ùn kéo đến dưới đất bao lại mấy kẻ ác kia, sau đó tự động bao chặt lại.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, bọn họ kịch liệt giãy giụa trong lá sen. Mà oan hồn tích tụ trong lá sen nhìn thấy kẻ thù, liều lĩnh nhào lên, hóa oán hận trăm ngàn năm qua thành răng nhọn cắn nuốt máu xương kẻ thù. Chậm rãi, lá sen tròn trịa biến mỏng, tiếng kêu thảm thiết cũng mất dần. Cuối cùng nó trải ra trên không trung, một mảnh hắc khí trào ra, rất nhanh bị gió núi thổi tan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận