Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Ngày hôm sau, từ rất sớm ta đã bị Tế Tế kéo dậy, ý thức mơ hồ tùy ý để nàng thay ta chuẩn bị. Tế Tế dở khóc dở cười nói với ta: “Công chúa, hôm nay người không thể mơ mơ màng màng như vậy, như thế này làm sao xuất cung đi dạo được.”

Ta hơi hơi lên tinh thần,“A?”

Tế Tế cẩn thận búi tóc cho ta, “Năm vừa rồi người không theo hoàng thượng ra ngoài đi dạo cũng được, nhưng năm nay không thể như vậy. Công chúa năm nay đã mười lăm tuổi, tháng sau đại lễ tuyển chồng của người cùng tứ công chúa sẽ được cử hành, đêm nay vừa vặn có thể cùng các công tử làm quen a.” Nàng đột nhiên cười cười, trong mắt mang theo bỡn cợt, “Nhưng mà có làm quen hay không cũng chẳng khác là bao.”

Ta xoa xoa mắt, ý thức thoáng thanh tỉnh chút. Tế Tế không nói ta liền quên mất, năm nay ta đã mười lăm tuổi, mà nữ tử trong Vân Di quốc mười lăm tuổi là tuổi cập kê.

“Công chúa, không phải ta nói người, người nhìn mình một cái mà xem, rõ ràng cùng tuổi với tứ công chúa, nhưng sao người lại trẻ con như vậy?” Tế Tế cau mày có chút buồn rầu, “Đều do ngày thường nô tỳ quen búi cho người hai búi tóc này, ừ, hôm nay không thể như vậy.”

“Tế Tế, rất phiền.” Ta kéo tóc nói.

Lần này Tế Tế không chịu dưới trướng của ta, giữ chặt vai ta liền bắt đầu động thủ, “Cho dù phiền công chúa cũng phải chịu đựng, phải để cho mọi người trong cung biết, công chúa nhà ta cũng là một mỹ nhân.”

Ta dưới đáy lòng hít sâu một hơi, ai~, lòng dạ ganh tỵ của nữ nhân, thật sự là phiền toái.

Ta khép mắt bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu óc cuồn cuộn hỗn độn lược qua rất nhiều thứ, nhưng lại không thể nhớ rõ ràng cái gì. Cho đến khi Tế Tế tán thưởng một tiếng đem ta kéo về thực tế.

“Công chúa, người nhìn xem, người thật đúng là tiểu mỹ nhân.” Tế Tế đắc ý dào dạt nói: “Nô tỳ đã nói công chúa không thể kém hơn tứ công chúa mà.”

“Công chúa, bây giờ nhanh thay quần áo này đi.” bây giờ Tế Tế đang trong trạng thái muốn ngừng mà không được.

Ta ngáp một cái thuận theo, nhìn vẻ tươi cười kia trên mặt Tế Tế càng lúc càng lớn, cuối cùng có chút vui mừng cảm thán.

Tế Tế nhẹ nhàng giữ chặt tay ta, rũ con ngươi nói: “Công chúa, thật sự trưởng thành rồi.”

Ta ngẩng đầu, sau đó ngốc ra.

Trong gương nhỏ là một nữ tử yêu kiều quần áo làm bằng vải tơ mỏng màu xanh nước biển váy dài mềm nhẹ phiêu dật, làm cho nàng thêm vài phần nhu nhược thanh lệ. Trên đầu, hai búi tóc thường ngày nay được thả ra buông một nửa xuống phía sau, phần trên dùng một cây ngân trâm nhỏ tinh xảo cẩn thận búi lên, một ít tóc còn lại mềm mại xõa ở trước ngực, so với hình ảnh “đầu nha hoàn” bình thường không biết thục nữ biết bao nhiêu lần. Nàng rũ mắt, con ngươi tràn ngập sương mùa, trên trán có hoa mai tinh xảo làm đẹp, vụn nhỏ tóc mái rơi xuống như ẩn như hiện. Khuôn mặt kia còn mang theo nét trẻ con hai phúng phính thản nhiên ửng đỏ, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mở, giống như đang cười.

Nhìn vào, tư thái ngượng ngùng của cô gái như ẩn như hiện.

Ta hơi hơi nghiêng đầu, cô gái thanh lệ trong gương kia cũng liền theo ta nghiêng đầu. Ta chớp chớp mắt, người nọ trong gương cũng cùng bắt chước ta chớp chớp mắt. Ta mỉm cười, trên đời này quả nhiên không có nữ nhân xấu.

Ban ngày đi dạo gió êm sóng lặng trôi qua, hoàng tỷ sau khi đi dạo về liền vội vã chạy lại bên người ta khen ta hôm nay ăn mặc thoát tục, nói buổi tối sẽ hấp dẫn không ít công tử đâu a. Ta nghe cảm thấy buồn cười, cho rằng như thế thì đã sao, tướng mạo đẹp thì như thế nào, nam tử nếu chỉ yêu cái vẻ ngoài thối tha kia, vậy không bằng không thương.

Màn đêm rất nhanh liền buông xuống, xung quanh cung giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt. Ta cùng vài hoàng tỷ khác đi vào cùng nhau ngồi, im lặng nhìn thịnh yến bắt đầu.

Thọ yến cử hành ở trong cung “Tụy Trân điện”, phụ hoàng ngồi trên long ỷ* ở chính giữa, phi tử công chúa nữ quyến còn lại là theo thứ tự ngồi ở phía sau phụ hoàng. Phía trước, góc bên trái là trọng thần trong triều cùng con cháu hoàng cung, bên phải còn lại là người ngoài - sứ giả cùng các quý tộc quyền thế ở Vân Di quốc.

(*ghế rồng)

Trong điện, mọi người hướng phụ hoàng chúc thọ, vẻ mặt phụ hoàng tươi cười, khách sáo nói một lần lại một lần, người phía dưới cũng vểnh tai nghe một lần lại một lần, trong điện một mảnh mừng rỡ hoà thuận vui vẻ.

“Hoàng thượng.” Một sứ giả đến từ tiểu phiên bang đứng dậy, cung kính nói: “Lần này thần tiến đến mang theo chút lễ mọn, mong hoàng thượng vui lòng nhận cho.” Rồi sau đó vỗ tay ý bảo tùy tùng phía sau dâng lễ vật lên, nói: “Thần mang đến là một đôi ngọc thọ Nam Hải trăm năm, mười gốc cây nhân sâm ngàn năm đông trúc, mười gốc tuyết sơn Linh Chi, cộng thêm năm viên tây hải dạ minh châu. Chúc hoàng thượng thọ sánh Nam Sơn, phúc như đông hải!”

Phụ hoàng cười nói:“Đa tạ Tây Khâu sứ giả.”

Có Tây Khâu sứ giả đi đầu, các sứ giả khác cũng theo tinh thần hăng hái xuất ra những thứ mình mang theo, trừ Vân Chiến và Vân Trạch.

Hai gã sứ giả Vân Chiến sắc mặt như trước lạnh nhạt, bất vi sở động, làm như thờ ơ hay là, rất tự tin. Mà lần này, lão giả sứ giả Vân Trạch phái tới chỉ đạm cười nhìn hết thảy, trong mắt ý vị thâm trường.

Ta ở phía sau lẳng lặng quan sát, Vũ Văn Duệ lúc này không khác bình thường là mấy, lạnh nhạt cầm ly rượu ứng phó người bên cạnh đáp lời. Vũ Văn Tu chỉ cười yêu nghiệt, thỉnh thoảng cùng bọn nữ tử quý tộc đối diện trao đổi tầm mắt. Mà bên phải hắn, Mạnh Thiểu Giác cũng chỉ chậm rãi uống ly rượu, giống như các quý tộc khác.

Lúc này, khi sứ thần các bang đều đã đưa xong lễ vật, sứ thần Vân Chiến mới chậm rãi đứng lên đi tới giữa điện, nhìn phụ hoàng nói: “Vân Di thánh thượng, hoàng thượng của thần lần này phái thần đến chúc thọ, chỉ chuẩn bị một lễ vật.”

Lời này nói xong trong điện lập tức liền ồn ào một mảnh, mấy sứ thần bang khác đều lộ ra thái độ kinh ngạc, thỉnh thoảng cất giấu hèn mọn. Sứ thần Vân Chiến chỉ bất vi sở động, sau đó cười nói: “Hoàng thượng của thần dâng lên ‘Vân cổ’.”

Trong điện lập tức yên lặng.

Ta kìm lòng không được nắm chặt hai tay, vân cổ, hắn nói vân cổ?

“Vân cổ này chính là thiên hạ chí độc, cũng là thiên hạ chí bảo.” Sứ thần Vân Chiến chậm rãi nói: “Cổ này là độc trong chí độc nhưng cũng có thể giải thiên hạ trăm cổ. Hoàng thượng của thần khi còn bé tình cờ gặp được, chăm nuôi đến nay đã hơn mười năm. Không biết phần thọ lễ này, Vân Di thánh thượng có vừa lòng?”

Phụ hoàng cười ha ha, “Vân Chiến quả nhiên là thành ý, trẫm đương nhiên vừa lòng, người tới, ban thưởng rượu!”

Ta âm thầm nhìn Mạnh Thiểu Giác liếc mắt một cái, quả nhiên thấy sắc mặt hắn tối sầm vài phần, một giây sau tầm mắt liền hướng ta quét qua. Ta không trốn không tránh nghênh đón, Mạnh Thiểu Giác, xem ra lần này ngươi không thương lượng tốt với Vân Chiến rồi, sao lại để cho hắn đưa tới lễ vật như vậy?

Mạnh Thiểu Giác hơi hơi nheo mắt, trên môi nhiễm ý cười, dời tầm mắt.

“Vân Di thánh thượng.” Giọng nói khàn khàn vang lên, thì ra lão giả bên Vân Trạch kia đã đi tới trong điện, hắn vuốt vuốt bộ râu bạc trắng nói: “Hoàng thượng của thần lần này cũng chuẩn bị lễ vật giống vậy, không biết thánh thượng có muốn xem không.”

Phụ hoàng nói: “Lý đại nhân khách khí, trẫm tò mò không thôi, lần này đại nhân mang theo là?”

Lão giả kia cúi đầu nở nụ cười cười một tiếng, phân phó hai gã nam tử phía sau nâng một cái hòm lớn đi lên, nói tiếp: “Lần này lão phu đưa đến chính là hợp loan thụ hơn ngàn năm trong cung Vân Trạch.”

Phụ hoàng nghe thế đứng phắt dậy, “Hợp loan thụ? Quả thật là hợp loan thụ?”

“Cây cổ thụ này thần kỳ ở chỗ, sau trăm năm mới ra được mười quả, trị được những chứng bệnh hiểm nghèo. Sau ngàn năm cây lại tỏa mùi thơm, hương kia bay xa trăm dặm, ngửi thấy có thể trị bách bệnh. Thân cây chế thành bàn gỗ, thường xuyên tiếp xúc có thể kéo dài tuổi thọ, bách độc bất xâm.”

“Tốt tốt tốt!” Phụ hoàng cười to, vừa định nói chuyện lại thấy hai gã nam tử trong điện mở hòm ra, thoáng chốc một cỗ hương thơm rất nhanh phiêu tán trong không khí, nồng đậm.

Lão giả ý cười càng sâu, “Cung chúc Vân Di thánh thượng phúc như đông hải, thọ sánh Nam Sơn!”

Thị vệ bên cạnh nhanh chóng đi lên đóng hòm, nhưng vừa đóng lại thần sắc bắt đầu khác thường, sau đó ánh mắt mê ly bắt đầu mê sảng. Mày rậm của phụ hoàng vừa nhíu, khiển trách nói: “Có chuyện gì! Người tới! Đem hai người kia kéo xuống!”

Bọn thị vệ đáp “Vâng”, nhưng vừa đi đến một nửa thì lão giả kia lại đem hòm mở ra, động tác của bọn thị vệ liền biến chậm, mà mọi người ngồi trong điện cũng bắt đầu mê sảng. Ý thức của ta cũng theo từng trận mùi hương tràn ngập mà bắt đầu mơ hồ, nhóm nữ quyến bên cạnh cũng choáng váng hồ hồ há mồm lẩm bẩm cái gì, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Phụ hoàng đột ngột ngồi xuống, tay vịn trán nói: “Lý đại nhân…ngươi..ngươi đây là ý gì?”

Lão giả vẫn đứng thẳng tắp, cười nói: “Thần lại quên, hợp loan thụ này vốn là thánh vật, cho nên phàm phu tục tử ngửi thấy đương nhiên là không thích ứng được.”

Ta chớp mắt muốn xua đi bóng người không ngừng loạng choạng trước mắt, hợp loan thụ này khẳng định có vấn đề, dường như mọi người trong điện lúc này đều phát điên mơ mơ hồ hồ nói xằng nói bậy, chỉ có lão giả kia cùng vài người là hoàn toàn thanh tỉnh. Mà vài người còn lại kia là Mạnh Thiểu Giác, Vũ Văn Tu, còn có -- Vũ Văn Duệ?

Vũ Văn Duệ vì sao vẫn là giữ được bộ dáng định thần nhàn nhã kia? Chẳng lẽ hắn có giải dược?

Ta chuyên chú suy nghĩ vấn đề này, sau đó phát hiện hoa mắt chóng mặt lúc nãy thế nhưng đã giảm bớt. Ta đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, hay là, tính chất của thứ này cũng tương tự như tương thảo, có thể mê hoặc tư tưởng của con người rất nhanh, nhưng chỉ cần người có ý chí đủ lớn là có thể chống cự? Ta âm thầm lấy lại bình tĩnh, cố gắng xóa bỏ những ý nghĩ mờ ám lộn xộn rối tung trong đầu. Nhưng cơn choáng váng hoa mắt kia thật sự là quá mãnh liệt, ta cắn chặt răng, nhịn đau dùng sức kìm chặt miệng vết thương chưa lành, cho đến khi máu chảy thấm băng gạc ta mới trợn mắt nhìn, quả thật có thể xem rõ mọi vật trước mắt.

Ta nằm sát lên bàn lau mồ hôi lạnh của chính mình, hai mắt như trước vụng trộm đánh giá mấy người phía trước.

Đằng trước, phụ hoàng cũng không vô dụng giống như những người khác ngã xuống, chẳng qua là thân hình loạng choạng đứng không vững. Lão giả lại không nhìn phụ hoàng, hướng Vũ Văn Duệ cười nói: “Sớm nghe nói Vũ Văn gia đại công tử là tuấn tài khó tìm được, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường.”

Vũ Văn Duệ tao nhã nâng con ngươi nói: “Lý đại nhân thật sự quá khen, tất cả đều nằm trong kế hoạch của các ngươi, không phải sao?” Hắn cười nhạt nhìn Vũ Văn Tu nói: “Ta vẫn luôn tìm người âm thầm cấu kết với Vân Trạch, đề phòng một Mạnh Thiểu Giác, các ngươi lại đẩy đến một Vũ Văn Hạo. Nhưng ta lại không ngờ, tam hoàng tử thật sự lại là thất đệ thân thiết nhất của ta. Cũng được, ít nhất bây giờ ta đã biết, không phải sao.”

Khuôn mặt Vũ Văn Tu đã không còn ý cười, trên mặt tuyệt mỹ chỉ có một mảnh lạnh lùng, “Đại ca khiêm tốn, lúc đó thủ hạ của ta chẳng phải là đều bị ngươi tiêu diệt hết sao.”

Ngón tay thon dài của Vũ Văn Duệ gõ gõ mặt bàn, “Cũng vậy, kia thất đệ...... À không, bây giờ là tam hoàng tử, ý ngươi là?”

“Đại ca sao không nói trắng ra luôn.” Vũ Văn Tu đứng dậy đi ra ngoài, “Biên giới Vân Di đang bị mười vạn đại quân của ta phá vây, trọng tướng của ngươi ở Vân Di cũng đã bị ta thu mua, không bao lâu nữa chống cự không được liền bại trận.”

“A?” Vũ Văn Duệ nhíu mày, “Vậy trong Vân Trạch của ngươi thì sao, có tinh binh đóng không?”

Sắc mặt Vũ Văn Tu cứng đờ.

Môi mỏng của Vũ Văn Duệ gợi lên một độ cong xinh đẹp, mắt hồ ly lóe lên tia sáng, “Nếu đúng như vậy, thì trăm ngàn lần phải cẩn thận.” Nói xong, hắn giống như vô tình nói, “Lần này hoàng thượng Vân Chiến đích thân đến Vân Di là có trọng sự gì?”

Vốn té trên bàn, sứ giả Vân Chiến đang “Hôn mê” nghe nói thế liền nhàn nhã ngẩng đầu, “Không hổ là Vũ Văn công tử, trẫm thật sự là bội phục a bội phục.”

Vũ Văn Duệ cười nhẹ, “Vân Chiến nếu cùng Vân Trạch liên thủ muốn chèn ép Vân Di ta, ta đương nhiên sẽ không nhất bên trọng nhất bên khinh. Nơi yếu nhất của Vân Chiến là thành Đông Quyết ở phía sườn tây, ta nói đúng không?”

Hoàng đế Vân Chiến Hạ Liên Thần dịch dung liền sửng sốt, sau đó nhìn Vũ Văn Tu nói: “Tam hoàng tử, chuyện kế tiếp chính là chuyện của hai nước các người, trẫm đi trước một bước.”

Hạ Liên Thần mang theo một sứ thần khác đi cực nhanh, xem ra lần này Vũ Văn Duệ thật sự hướng địa phương yếu nhất của người ta mà hạ độc thủ. Hạ Liên Thần vừa đi, đại sảnh liền trở nên im lặng. Lúc này, Mạnh Thiểu Giác nãy giờ vẫn trầm mặc nhìn Vũ Văn Tu mở miệng, “Thỉnh điện hạ cùng Lý đại nhân về nước trước, hoàng thượng chờ điện hạ đã lâu.”

Mắt phượng hẹp dài của hắn hơi đổi, tầm mắt thản nhiên xẹt qua ta, cuối cùng chống lại Vũ Văn Duệ vẫn bình tĩnh tao nhã, “Nơi này, đã có ta ở đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui