Nam Thần Biến Thành Cún

"Cầm lấy." Trang Nghị nhét con thỏ cho Tô Tiểu Đường, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu vặn cái bẫy thú.

"Có phải rất khó không? Hay là để tôi xuống núi lấy dụng cụ..."

Răng rắc, cái bẫy thú bị vặn bung ra, Thịt Viên khập khiễng lao vào trong lòng Tô Tiểu Đường tìm an ủi.

"Cám ơn, cám ơn anh..." Tô Tiểu Đường cảm ơn không ngớt.

Trang Nghị kiểm tra miệng vết thương của Thịt Viên do dự: "Nó như vậy tạm
thời không thể đi đường, gần đây không có bệnh viện dành cho thú cưng,
chỉ có một trại chăn nuôi, nhưng khá xa, để tôi đưa bọn cô đi."

"Như vậy có làm phiền anh không?" Tô Tiểu Đường có chút ngại ngùng.

Trang Nghị nhìn đôi tay bị thương của cô: "Không sao, để tôi ôm cho."

Thịt Viên có lẽ biết anh ta là ân nhân cứu mạng của mình, rất ngoan ngoãn để Trang Nghị ôm không lộn xộn.

Tô Tiểu Đường cũng tự mình ôm Thịt Viên; nhưng chỗ đó thật sự xa, vừa rồi
đi dạo cũng lâu, quay về chỗ bà ngoại lấy xe cũng không gần, tuy rằng
Thịt Viên đã giảm béo thành công nhưng vẫn còn mấy chục cân, cô không
chắc có thể ôm nó qua đó được hay không.

May mắn gặp người tốt bụng, anh lính lấy chuyện giúp người làm niềm vui.

Trang Nghị nhìn vẻ mặt cảm kích của cô gái bên cạnh, trong đôi mắt hiện lên ý cười, "Sao cô lại đến chỗ này?"

"Bà ngoại tôi ở ngay dưới chân núi."

"Vậy sao."

"Anh thì sao?"

"Giống như cô."

"Hả? Bà ngoại anh cũng ở gần đây sao?"

"Ừ."

"Thật là trùng hợp."

Trang Nghị đưa Tô Tiểu Đường và Thịt Viên xử lý vết thương, sau đó lại đưa
bọn họ về nhà, trước khi đi còn đưa con thỏ trong tay cho cô.

"Hả, cho tôi sao? Đây là anh bắt được mà ..."

"Không phải, tự nó đột nhiên nhảy lên đùi tôi, không chết nhưng chắc đã hôn mê, tôi lấy cũng không làm gì, cho cô chơi đó."

"Vậy... Cám ơn, hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn anh!"

Trang Nghị cười cười, lại cúi xuống sờ đầu Thịt Viên, rồi mới xoay người đi.

Chờ người đi không còn thấy bóng dáng, Tô Tiểu Đường mới nhớ còn chưa biết tên của người ta cơ mà.

"Cũng đã đi xa rồi! Còn nhìn cái gì nữa!" Bà ngoại từ sau lưng đi tới cười
cợt nói, "Có đối tượng rồi mà sao không nói với bà ngoại một tiếng, hại
bà mỗi ngày còn ở nhà lo lắng cho cháu chứ!"

"Bà ngoại người đừng hiểu lầm, đây không phải là đối tượng của cháu!" Tô Tiểu Đường vội vàng nói lại chuyện đã xảy ra.

"Có bị thương chỗ nào không?" Vẻ mặt bà ngoại khẩn trương nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Không có không có, cháu chỉ xước chân tay tí thôi, cũng xử lý rồi, Thịt Viên cũng không có việc gì."

"Ai, bà còn tưởng rằng là... Tiểu Đường này, cháu cũng không còn nhỏ nữa,
thêm mấy tuổi nữa thì ai còn muốn lấy cháu? Bà ngoại nói cháu, cháu đừng có không nghe, con gái lớn tuổi thì cho dù có điều kiện tốt thì cũng
không dễ gả đâu! Tuổi này sinh con là vừa đẹp, lớn tuổi sinh con vất vả
lắm. Thôn bên cạnh có một cô bé đã học lên tiến sỹ, bây giờ đang là bác
sỹ, đã hơn ba mươi tuổi còn chưa lập gia đình, bây giờ chỉ có thể lấy
người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đã ly dị. Còn ở thôn trên, có cô cháu
gái bà Vương..."

Tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị sau này chắc chắn sẽ bị bà ngoại
nhắc nhở, Tô Tiểu Đường vẫn cảm thấy chịu không nổi, không thể làm gì,
chỉ có thể nghe tai trái ra tai phải, trong đầu ong ong.

Bà ngoại càm ràm xong, lại huy động cả nhà, luân phiên oanh tạc tròn ba
ngày liền, giấc mơ thiếu nữ cùng đoạn tình cảm oanh liệt trong đầu Tô
Tiểu Đường tất cả đều tan thành mây khói.

Cuối cùng, Tô Tiểu Đường cũng không nổi .

"Đi đi đi! Trưa mai đúng không ạ?"

"Đúng vậy đúng vậy, thôn trên có quán mì, ăn mặc đẹp một chút rồi hãy đến! Bộ quần áo này đơn giản quá! Mặc bộ hôm trước bà mua cho ấy, nhất định
phải mặc đấy!"

"Vâng, vâng!"

"Đừng đi giày cao gót, dáng cháu cao như thế..."

"Cháu biết rồi!"

"Đừng mang theo Thịt Viên, để bà trông cho, không lạc được đâu, làm gì có ai đi xem mặt mà mang theo cún!"

"Cháu biết rồi..."

Tục ngữ nói trốn được mùng một trốn không được mười lăm, Tô Tiểu Đường tránh được bố nhưng không thể nào trốn được bà ngoại.

Trưa hôm sau, Tô Tiểu Đường mặc cái váy hoa, nghe lời bà ngoại đi đến chỗ hẹn.

Trong quán mì đã ngồi một nửa, không có nhiều người, Tô Tiểu Đường nhìn xung
quanh một vòng cũng không tìm được người bà ngoại miêu tả "Là một chàng
trai cao to đẹp trai, cháu nhìn cái là có thể nhận ra ngay, vô cùng đẹp
trai", Tô Tiểu Đường nhìn một lúc thật lâu cũng không nhìn thấy ai đẹp
đến nỗi cô vừa thấy đã nhận ra.

Chắc là còn chưa đến, dù sao cô cũng đến sớm mười phút.

Vì thế Tô Tiểu Đường gọi đồ uống ngồi chờ.

Năm phút sau, Tô Tiểu Đường nhìn ngoài cửa thấy người quen bước vào, ngay
khi ánh mắt thấy anh ta cô liền nhớ tới lời bà ngoại hình dung về người
đàn ông xem mặt, nhưng, làm sao lại có thể.

Tô Tiểu Đường gật đầu chào Trang Nghị một cái, cũng không nói nhiều lời,
dù sao bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để ôn chuyện, chẳng may
người đàn ông xem mặt đến thì chẳng biết giải thích thế nào.

Trang Nghị cũng chỉ gật đầu rồi dời tầm mắt, nhưng rất nhanh lại chuyển ánh mắt về, nhìn cô từ trên xuống vài lượt.

Tô Tiểu Đường cũng chỉ coi như hôm nay bản thân mặc trang phục có chút
quái lạ, hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, lại thấy Trang Nghị đi thẳng đến
chỗ cô, đứng trước mặt cô, nhìn cô nói: "Tô Tiểu Đường?"

"... Là tôi." Tô Tiểu Đường đột nhiên có dự cảm xấu, "Lẽ nào anh là..."

"Chào cô, tôi là Trang Nghị."

Đồng tử Tô Tiểu Đường bỗng nhiên co rút lại, chết rồi, thật sự là anh ta!!! Sao lại trùng hợp thế chứ!

"Không ngờ lại là anh." Tô Tiểu Đường lúng túng cười.

"Tôi cũng thế." Trang Nghị ngồi xuống vị trí đối diện cô, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.

"Sao anh lại nhận ra tôi?" Tô Tiểu Đường có chút tò mò hỏi.

Trang Nghị nhìn trang phục của cô.

Tô Tiểu Đường cũng cúi đầu nhìn trang phục của mình màu sắc rực rỡ vô cùng chói mắt, hơn nữa ... trên đó thêu ít nhất mấy trăm con bướm, hic, thẩm mỹ của bà ngoại thật là ....

"Khụ, bà ngoại tôi mua cho, cương quyết muốn tôi mặc. Có phải là kỳ lạ quá không?

Trang Nghị dường như cũng không biết nên đánh giá như thế nào, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Rất dễ nhận ra."

Tô Tiểu Đường không nhịn được cười cười.

"Cún của cô thế nào rồi?"

"Khá hơn nhiều, lần trước thật là cám ơn anh."

"Không cần khách sáo."

Sau đó hai người liền im lặng, không ai lên tiếng, Tô Tiểu Đường nhức đầu,
phải nói rõ ràng vấn đề lúng túng này mới được, "Anh cũng là bị bà ngoại bắt đi xem mặt sao?"

Lời này của cô ý là cô cũng không muốn xem mắt. Trang Nghị uống một ngụm
nước, suy tư nói: "Cũng không coi là ép, là tôi tự nguyện đến, dù sao
tuổi cũng không còn nhỏ nữa."

"À, nghe bà ngoại nói, anh lớn hơn tôi ba tuổi."

"Ừ, tết là tròn ba mươi tuổi. Bà ngoại nói cô là cô gái có phúc khí."

"Khụ, là vì dáng người nên thoạt nhìn tương đối có phúc khí, các bà dường như đều thích béo một chút."

Ý của lời nói này cô tự hiểu, đàn ông sẽ không thích cô như thế.

Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Tô Tiểu Đường lòng vòng mãi muốn nói
một câu "Nếu chúng ta đều không có ý kia vậy thì coi như là đi ăn một
bữa cơm đi." Nhưng mãi vẫn không có cơ hội, chính xác là Trang Nghị
không cho cô cơ hội nói.

Đến khi ăn xong, cuối cùng Tô Tiểu Đường cũng chuẩn bị lên tiếng, Trang
Nghị đối diện lại mở miệng, "Tiểu Đường, tôi nghĩ chúng ta có thể thử
xem."

"Hả?" Tô Tiểu Đường ngây ngốc há to miệng.

Trang Nghị khẽ cười, "Tôi đối với cô cảm giác không tệ lắm, cô thì sao?"

"Hả?" Càng ngốc .

"Không cần tự xem nhẹ bản thân, tôi cảm thấy cô rất tốt, không táo bạo giống
các cô gái thành phố, các cô gái đó tôi không đối phó được, tôi nghĩ
chúng ta có thể thử xem."

"..."

Tô Tiểu Đường cứ như thế mơ mơ màng màng về nhà, vừa về đến nhà liền bị bà ngoại, cậu mợ, anh họ, chị dâu vây quanh hỏi, thấy cô nói đối phương
mới gặp đã đồng ý qua lại, ai cũng vui vẻ cười toe toét.

Anh họ kích động nói: "Tiểu Đường à, Trang Nghị thật sự không tệ, trong
thôn không biết có bao nhiêu cô gái thích nó đâu. Em phải nắm chặt cơ
hội.

Tô Tiểu Đường đau đầu: "Nắm chắc cái gì chứ, anh ta chỉ nói là thử xem..."

"Hả, có phải nó không nghiêm túc không?" Tần Xảo cảm thấy Trang Nghị có điều kiện như thế mà coi trọng Tô Tiểu Đường thật sự là ngoài dự tính, nếu
anh ta không nghiêm túc thì có thể tìm cô gái xinh đẹp chứ không nên tìm Tiểu Đường.

"Nhưng mà, nghe nói mẹ Trang Nghị nói chuyện không dễ nghe chút nào, ánh mắt
mẹ nó cao lắm, không biết Tiểu Đường qua đó có bị bắt nạt không?" Vẻ mặt mợ lo lắng.

Tô Tiểu Đường bóp trán: "Bát tự còn chưa xem, mọi người nghĩ xa quá!"

Bà ngoại lập tức hùa theo: "Đúng là vấn đề, nhưng Tiểu Đường nhà mình điều kiện cũng không kém mà! Bọn họ có gì mà không hài lòng chứ?

Tô Tiểu Đường: "Có ai nghe cháu nói không thế..."

Cháu còn chưa nói cháu có đồng ý hay không mà...

Tô Tiểu Đường không nói gì, vòng vào trong sân cho gà ăn.

Tô Tiểu Đường bên này còn đau đầu chuyện này giải quyết thế này, không ngờ câu mợ nói lại thành sự thật.

Vẫn là quán mì nhỏ hôm qua, chẳng qua lần này trước mặt cô chính là mẹ Trang Nghị.

"Chuyện ngày hôm qua là bà ngoại Trang Nghị tự mình làm chủ, tôi là mẹ nó mà
hoàn toàn không biết, cho dù Trang Nghị nói với cô những gì, Tô tiểu thư coi như chưa từng xảy ra đi!"

Vốn dĩ chưa từng xảy ra chuyện gì, bị mẹ Trang Nghị nói như thể đã xảy ra
chuyện gì rồi, hơn nữa còn như kiểu bản thân mình muốn xảy ra lắm, không khỏi có chút không hài lòng, nhưng dù sao Trang Nghị cũng là người tốt, lại từng giúp cô, trong chốc lát, cô hoàn toàn không biết nên trả lời
như thế nào.

Bên kia, bên ngoài nhà bà ngoại Tô Tiểu Đường, một đám người túm tụm một chỗ thảo luận.

"Nhà bà Triệu xảy ra chuyện gì thế? Sao mà mới ba ngày đã có hai cái xe đi vào bên trong!"

"Mấy ngày trước là cháu ngoại bà ấy, bây giờ là ai, xe kia hãng gì thế?"

"Hình như là Porche! Có phải không... Có phải là người đàn ông kia không?"

Vừa nói người đàn ông kia mọi người đều ngậm ngùi, chẳng qua cũng có người
tinh mắt phản đối, "Không phải, lần trước tôi nhớ kỹ, xe kia là Land
Rover".

"Người ta có tiền, không chừng là hứng thú mỗi ngày một chiếc á!"

"Đừng ồn đừng ồn, người ta xuống xe rồi kìa!"

"Ai! Là cậu thanh niên!"

"Má ơi, anh chàng này thật đẹp trai!"

"Làm sao làm sao..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui