Lãng Hàng Dục trên mặt từ đầu đến cuối đều thoải mái mang theo vài phần ý cười, cử chỉ đúng mực, tiến lui đúng lúc, Lục Thiền ngay cả lời nói tối thiểu đều nặng không ra một câu, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu có ý dựng lên cỗ cảm giác xa cách, giọng điệu có phần gượng gạo.
Lãng Hàng Dục tâm tư thông thấu, thấy thế liền lịch sự giơ cổ tay lên xem đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, để tôi đưa cô về nhà.”
Lục Thiền nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô lắc lắc đầu: “Không cần, nhà của tôi cách đây không xa.”
Lãng Hàng Dục cũng không kiên nhẫn giữ lại, chỉ gật đầu, đứng dậy đi đến bên người Lục Thiền, nâng mắt mỉm cười nhìn cô, thấp giọng nói: “Lục tiểu thư tựa hồ có thành kiến với tôi?”
Lục Thiền ngẩng ra, khoát tay cười gượng: “Không đâu. Chỉ là tôi vừa về nước, cơ thể có chút mệt mỏi.”’
Lãng Hàng Dục nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Từ đầu đến cuối, bất kể tôi nói gì cô cũng đều không đáp lại.”
Lục Thiền cười khổ, nhạt nhão trả lời: “Nếu không có việc gì, tôi đi trước.” Lục Thiền xách túi chạy trối chết.
Ra đến cửa quán bar, gió lạnh ban đêm thổi vi vu, Lục Thiền vui sướng thở phào nhẹ nhõm, cô lấy di động ra không chút do dự soạn tin nhắn “Tuyệt giao!” gửi cho An Thư.
Qủa nhiên không quá một phút, An Thư gọi tới. Bắt máy, Lục Thiền liền nghe tiếng cười lấy lòng của An Thư: “A Thiền, thế nào? Anh ta được chứ?”
Lục Thiền bước dọc theo đường ngã tư chậm rãi đi về phía trước: “Tốt! Tốt lắm! Cô giáo An, tại sao tôi sớm không phát hiện ra cô có ham muốn loạn luân nhỉ?”
An Thư cười cười: “Tao rõ ràng là chuẩn bị cho mày, ai nha trước tiên mày đừng vội nóng giận, tao nghĩ em họ tao tốt như vậy vừa vặn có thể cùng mày kết đôi á, nước Phù Sa không chảy ra ruộng người ngoài thôi. Hắc hắc hắc.”
Nghe tiếng cười đáng đánh đòn của An Thư, Lục Thiền nhịn không được xúc động, bắn ánh mắt phẫn nộ sắc bén như phi đao về phía điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tao hiện tại bề bộn nhiều việc không rảnh yêu đương!”
An Thư không cho là đúng: “Thế mày viết đống tiểu thuyết kia có thể làm lỡ bao nhiêu thời gian?” Cảm giác được cỗ tức giận ngày một dâng trào đầu dây bên kia, An Thư vội vàng nhượng bộ cúi đầu: “Ý của tao là, mày có kinh nghiệm thực chiến mới có thể viết tốt hơn thôi, ha ha. Nghe nói gần đây mày chuyển qua viết tiểu thuyết tình yêu? Hắc hắc, có kinh nghiệm mới có thể viết tốt á, tiểu thuyết gia.”
“Sách của tao về sau mày đừng hòng đọc!”
“Đừng á!” An Thư cợt nhả nói: “Tao nói đùa thôi, mày viết cái gì tao đều thích! Tao thề!” Một ít âm thanh đứt quãng đầu kia điện thoại lại truyền đến, An Thư đè thấp thanh âm: “Không nói nữa, lão Trương lôi tao đi kiểm tra ký túc xá học sinh, cúp máy đây, ngàn lần không được tuyệt giao, bye bye!”
Từ điện thoại truyền đến một tiếng “tút” thanh thuý ngắn gọn, Lục Thiền vừa bực mình vừa buồn cười cất điện thoại vào túi, nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, cô dừng chân, thong thả đứng ở vạch kẻ trắng cho người đi bộ.
May mắn Lục Thiền không có người thân trong nước, bằng không vào những dịp lễ tết chắc chắn sẽ bị một đám tam cô lục bà bày giảng đạo lí, kéo đi mai mối.
Lục Thiền là một tiểu thuyết gia, tốt nghiệp xong đại học về sau không liên lạc nhiều với bạn bè, chuyên tâm ở nhà viết tiểu thuyết. Lục mẹ luôn lải nhải rất nhiều, chịu không nổi áp lực Lục Thiền liền dứt khoát kiên quyết kéo hành lý về nước. Cô đem chuyện kể cho An Thư, An Thư kinh ngạc hỏi: “Bác gái không đọc qua tác phẩm của mày? Không biết trình về phương diện văn học của con gái đã đạt đến trình độ xông lên tận trời sao?”
Lục Thiền nghe đến đó không chút khách khí. . . cúp điện thoại.
Nói ‘xông lên tận trời’ quả thật quá khoa trương, Lục Thiền tự biết lượng sức mình, cũng chỉ là hơi có một chút thành tựu. Nhưng An Thư nói vậy cũng có nguyên nhân, trên internet tuy không nhiều người biết Lục Thiền nhưng blog của một tác giả mang tên Trà Trà cơ hồ phần đông mọi người đều biết, tuy rằng tổng cộng chỉ mới vẻn vẹn ba tác phẩm nhưng cũng đủ làm mưa làm gió trên cộng đồng mạng tiểu thuyết. Bộ thứ nhất ‘Thanh lưu chi bối’ làm độc giả biết đến, bộ thứ hai ‘Yến ca’ làm cho lượt bình chọn tăng cao, và bộ thứ ba ‘Chỉ tiêm mạt nhật’ lại đạt tới đỉnh. Nhưng sau một năm xuất bản cuốn ‘Chỉ tiêm mạt nhật’, Lục Thiền rốt cục không viết thêm tác phẩm nào nữa.
Thậm chí có người cho rằng Trà Trà hết thời.
“Trước đó cô ta bịa đặt lừa dối truyền thông quá lợi hại, hiện tại đào không ra một tác phẩm hay, chỉ sợ Trà Trà bị bẽ mặt không có đất mà trốn” – Có người bình luận như vậy phía dưới blog của cô.
Bị người ta thổi phồng lên tận đỉnh, đột nhiên ngã xuống đất từ chín tầng mây, vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được)? Huống hồ cố vốn không phải như ‘trong miệng’ truyền thông đồn đãi rằng là tác giả thiên tài.
Một tiểu thuyết gia căn bản không viết ra được tiểu thuyết tình yêu.
Lục Thiền có chút cảm khái, cô lấy ra điện thoại di động đăng nhập blog, suy nghĩ nửa ngày mới động tay gõ chữ, gửi đi...
[ TÔI ĐÃ TRỞ VỀ ]
Phía trước, đèn đỏ rốt cục nháy chuyển, Lục Thiền tắt màn hình di động , đang chuẩn bị bước qua, bất thình lình một chiếc xe máy nhảy ra chắn trước tầm mắt làm cô sợ tới mức tìm chỗ trốn, người lái xe máy mang theo nụ cười khoa trương hướng Lục Thiền huýt sáo.
Lục Thiền quán tính bước lui thì gót chân liền hung hăng đụng vào mép đường, một cỗ đau đớn bứt rứt nhất thời làm cho sắc mặt cô trắng bệch. Lục Thiền không thường mang giày cao gót, lần này mang loại cao 5cm làm cho cô có chút không thích ứng, dừng bước, cô theo bản năng ngã về phía sau, Lục Thiền sợ tới mức nhắm tịt hai mắt lại.
Nhưng không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, ngược lại bả vai bị ai đó hữu lực đỡ. Lục Thiền sửng sốt, mở to mắt nhìn ra sau liền thấy được một đôi mắt u ám quen thuộc.
Lục Thiền hoảng loạn, vội vàng thấp giọng cảm ơn. Cô thầm nghĩ thật mất mặt, lần thứ hai trong một ngày bị ngã đã đành, mà hết lần này tới lần khác đều cố tình hướng cùng một người ngã vào.
Tề Thiệu Diễn cúi đầu liền bắt gặp một bên tai đỏ bừng của Lục Thiền cùng chiếc cổ non mịn tuyết trắng và. . . . . . gót giày bị gãy. Tề Thiệu Diễn hơi hơi động, thấy cô đứng vững mới từ từ buông ra, giọng âm trầm: “Còn có thể đi sao?”
Lục Thiền nhìn hắn lễ phép cười, đè nén xuống máu mũi sắp phun mạnh, dự tính tiến về phía trước hai bước: “Không có việc gì cảm. . . . . .” Nói còn chưa xong, dưới chân lại mềm nhũn, Tề Thiệu Diễn nhanh tay lẹ mắt, một phen thận trọng ôm cô đứng vững.
Thật sự là mất mặt ném đến nhà bà ngoại*
*Mất mặt ném đến nhà bà ngoại: Là thành ngữ, biểu thị sự mất mặt.
Giọng Tề Thiệu Diễn trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo hơi thở riêng biệt mát lạnh nam tính, hắn cúi đầu nở nụ cười: “Đã như vậy, tiểu thư vẫn là đừng cậy mạnh.”
Hắn nói xong, móc ra điện thoại, nói ngắn gọn một câu “Lái xe đến đây” liền ngắt máy.
Lục Thiền có chút xấu hổ co người lại, vịn tay vào một bên thân cây, ngay cả dũng khí giương mắt nhìn hắn đều không có. Đèn đường chói lọi rơi trên vai người đàn ông, vừa vặn tôn lên khuôn mặt xuất sắc vài phần.
Người đến vô cùng nhanh, Tề Tiểu Uyển nhìn chiếc Porsche màu đỏ đứng ở ven đường rồi nhìn về hướng Tề Thiệu Diễn, nhìn đến Lục Thiền đứng ở sau cô nàng càng cười một cách tinh quái, nếu Lâm Luật Dương không ngồi bên cạnh, phỏng chừng cái miệng kia sẽ thốt ra “Chị dâu”.
Tề Thiệu Diễn nhìn qua đám người tề tụ đông đủ phía sau Tề Tiểu Uyển, quay đầu đối diện Lục Thiền nói: “Để em gái tôi lái xe đưa cô về, nó luôn luôn nhiệt tình với loại chuyện này.”
Tề Tiểu Uyển phổng chừng nghe được liền tức giận xoay người bước tới.
Lục Thiền cũng không tiện từ chối, chỉ có thể để Tề Tiểu Uyển dìu mình lên xe. Lâm Luật Dương đang yên vị trên xe tự nhiên bị Tề Tiểu Uyển một cước đạp đi ra ngoài, cô hướng về phía Tề Thiệu Diễn nhe răng nói: “Mấy anh về xe đi, nếu không đi nhanh Mạc Tử Hằng sẽ khóc.”
Lâm Luật Dương sủng nịnh nhéo mặt Tề Tiểu Uyển: “Lái xe cẩn thận.”
Tề Tiểu Uyển cười cười, nghiêng đầu nhìn Tề Thiệu Diễn làm tư thế hành lễ: “Em cam đoan sẽ đem chị. . . à không đúng, đưa chị gái xinh đẹp này về nhà.”
Đuôi lông mày Tề Thiệu Diễn khẽ nhíu, chậm rãi “Ừ” một tiếng, ánh mắt thiển cận tạm dừng lại vài giây trên người Lục Thiền rồi thu trở về, xoay người sánh vai cùng Lâm Luật Dương đi về xe, bóng lưng người đàn ông rộng lớn khuất dần vào trong màn đêm.
Lục Thiền thu hồi ánh mắt, điều chỉnh lại tư thế. Cô nhìn qua Tề Tiểu Uyển thấy cô nàng chép chép miệng nở nụ cười toả nắng, sắc mặt Lục Thiền có chút đỏ lên, lịch sự gật đầu nói: “Đã làm phiền cô.”
Tề Tiểu Uyển nhếch môi cười nói: “Không phiền toái, người một nhà.”
Lục Thiền nhìn Tề Tiểu Uyển mặt tươi cười tràn đầy thâm ý, đột nhiên nghĩ tới loại xúc động muốn xuống xe.
Suốt dọc đường đều là Tiểu Tiểu Uyển nói, Lục Thiền nghe, thỉnh thoảng cô cũng ngẫu nhiên đáp lại hai câu. Lục Thiền bộ dáng co quắp bị Tề Tiểu Uyển thu vào mắt, trong lòng không khỏi vì Tề Thiệu Diễn lo lắng, cô gái dè dặt như vậy, anh hai theo đuổi coi bộ không dễ dàng rồi.
Xe đi rất xa, ngay tại cửa một tiểu khu liền dừng lại. Lục Thiền lúc trước cũng không nói dối, khoảng cách từ quán bar đến nhà cô thật đúng là rất gần. Tề Tiểu Uyển nhìn Lục Thiền khó khăn xuống xe với dáng đi cà nhắc, nghĩ nên đưa cô lên tận nhà mới yên tâm. Lục Thiền không từ chối ý tốt của cô, chỉ có thể để Tề Tiểu Uyển đỡ mình lên lầu.
Đến lầu ba, Tề Tiểu Uyển dìu cô vào trong nhà.
Trước khi đi, Tề Tiểu Uyển còn tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu) phất phất tay với Lục Thiền: “Chị Lục, tạm biệt.”
Khoé môi Lục Thiền gợi lên độ cong, thoáng mỉm cười gật gật đầu.
*
Vừa bước vào nhà, đã đem túi xách màu đen ném xuống đất, lập tức vứt giày cao gót sang một bên rồi đá văng ra. Lục Thiền ngã quỵ trên ghế sô pha, ôm chân của mình đứng lên hô to gọi nhỏ: “Ối. . . đau quá đau quá! Mấy đứa du côn khốn nạn! Lần sau trăm ngàn lần đừng đắc tội với lão nương!”
Nếu giờ phút này Tề Tiểu Uyển còn ở đây nhất định sẽ đem những lời khen ngợi chuẩn mực về Lục Thiền tiêu huỷ hoàn toàn.
Trước kia An Thư cũng nói: ở nhà như thế nào không biết nhưng ra ngoài mày quả nhiên là thục nữ tiêu chuẩn, vừa xinh đẹp mà tính tình còn dịu ngoan, nếu tao không phải là con gái đã sớm gục. Về sau chơi thân nhiều năm, An Thư mới phát hiện một mặt tốt đẹp như thế nào của ai đó đều là ảo giác, quả nhiên chính mình so với thép còn muốn thẳng.
Lục Thiền liếc An Thư một cái, bày tỏ ý định kháng nghị.
Đáng tiếc kháng nghị không hiệu lực. An Thư cứ thế giải thích nửa ngày: Cũng không phải không có mặt tốt, tính cách mày thất thường như vậy mới có thể viết ra loại tiểu thuyết bưu hãn (dũng mãnh), mày mà có yếu ớt dịu dàng như Lâm muội muội*, phỏng chừng cũng chỉ có thể viết ra cái loại sơn trại* Hồng Lâu Mộng*.
*Lâm muội muội: Giả Bảo Ngọc gọi Lâm Đại Ngọc là em Lâm - Hồng Lâu Mộng.
*Sơn trại: Người TQ thường dụm cụm từ này chỉ hàng nhái, hàng không mua bản quyền, hàng . Đặc điểm giá thành thấp, mang tính bình dân, phù hợp với đại đa số người dân lao động nghèo khó.
*Hồng Lâu Mộng: Tiểu thuyết nổi tiếng thời Thanh ở Trung Quốc.
Miệng chó không phun được ngà voi. (Kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế)
“Bất quá.” An Thư nở nụ cười, “Nếu mày thật sự thành công viết ra một bộ tiểu thuyết tình yêu, tao sẽ đối với mày nhìn bằng cặp mắt khác xưa.”
Lục Thiền định cãi lại, đáng tiếc An Thư nói rất đúng.
Văn phong của cô từ trước đến nay phát huy phóng khoáng, không bám theo khuôn mẫu, vốn không thích hợp kéo dài triền miên, chớ nói chi là, chỉ cần dính vào duy nhất hai chữ ‘tình yêu’, cả người cô sẽ không được tự nhiên.
Cô không viết ra được, này cũng coi như là chướng ngại.
Lục Thiền đi qua đi lại quanh nhà, một nửa lòng bàn chân lạnh cóng mới cảm thấy khó chịu. Cô chạy tới cửa xắp sếp giày lại, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn phía cửa sổ, thời điểm đèn đường đã lên điện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Thiền lập tức suy sụp.
“Ê.”
“Chừng nào cô trở về cư nhiên không nói cho tôi biết một câu. Tôi là biên tập của cô chẳng lẽ cần phải nhìn blog, theo dõi động thái của cô mỗi giờ mỗi phút mỗi giây sao? Trên đời này còn Thiên Lý sao xú nha đầu!”
Lục Thiền nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn trà, tránh âm thanh bên trong khuếch đại, cơ thể cuộn thành một đoàn ở trên sô pha.
“Câm điếc?! Lục Thiền! Trà Trà!! Trà Trà!!”
Lục Thiền vội vàng lên tiếng: “Biết rồi biết rồi.”
Đầu kia điện thoại giọng nữ oán khí mười phần, nghe tiếng Lục Thiền lại một lần nữa bùng nổ, cũng may Lục Thiền sớm đã thành thói quen, miễn cưỡng tuỳ cô la hét, thỉnh thoảng phụ hoạ hai tiếng.
“Đúng rồi, ngày trước cô nói có ý tưởng mới, tôi hiểu được cô còn đang trong thời gian suy nghĩ. Không cần sốt ruột.”
Lục Thiền lột vỏ quýt nhét vào miệng, mờ hồ không rõ “Ừ” một tiếng.
“Lục Thiền, tiểu thuyết tình yêu không phải viết như vậy.” A Giang thở dài, “Nhân vật trong truyện không phải đối với nhau như thế, cách bọn họ yêu nhau rất kì quái, tóm lại, bản thảo lần này bị từ chối, cô nên ngẫm viết lại.”
A Giang tựa hồ như thở dài, nói chưa được mấy câu liền cúp mấy. Lục Thiền kinh ngạc nhìn màn hình di động tối đen mà ngẩn người, bên khoé miệng nở nụ cười chua sót.
Cô lắc lắc đầu, đột nhiên ở trên sô pha đứng dậy, bàn tay to vung lên, hăng chí quay lên phía trần nhà hô lớn: “Tôi không thể đạp ngã Tiểu Cường*”
*Tiểu cường: con gián, nó sống rất dai. Ý nữ chủ là không thể vượt qua chướng ngại này.
“Không ngủ để người khác ngủ! Hơn nữa đêm rồi còn muốn chết à!”
Vách tường phía sau sô pha bị nện một tiếng mạnh , giọng nam nào đó mang theo phẫn nộ truyền tới. Lục Thiền sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống.
Cô hậm hực trèo xuống sô pha, ngoan ngoãn rửa mặt đi ngủ. Ngoài cửa sổ, ánh trăng ảm đạm, gió đêm thích ý thổi vào người Lục Thiền làm cô run run.
Nằm trên giường, Lục Thiền lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ tới lời vừa rồi của biên tập A Giang cô có chút rầu rĩ, nói đúng hơn là sốt ruột, thật sự sao có thể không nóng nảy? Lục Thiền lắc lắc đầu, đem ý niệm hỗn độn này quẳng ra sau. Cô lúc này mới nhớ tới hôm nay mình có đăng bài mới trên blog. Lục Thiền do dự, cuối cùng vẫn mở ra xem.
Vừa đăng nhập, Lục Thiền há hốc mở mồm nhìn con số màu đỏ phía dưới rồi từ từ hướng lên trên, nhất thời có chút sửng sốt.
Chỉ một bài blog đơn giản mà lượt bình luận lại hơn bốn ngàn con số.
--- --- Thỉnh cầu chụp ảnh chung!
--- ---- Trà ca đăng blog! Sau bốn tháng, chúc mừng anh đã trở lại!
--- ---- Hoan nghênh Trà ca trở về!
--- ---- Trà tài năng, như vậy là có tác phẩm mới sao?!
--- ----- Trà ca rốt cục đã xuất chiêu! Chúc mừng!
. . . . . .
Lục Thiền nhìn một loạt bình luận, có chút dở khóc dở cười. Bài kế bên có thêm vài thông báo truyền thông, tiêu đề chói lọi đem chuyện Trà Trà có tác phẩm mới đăng lên.
Lục Thiền thở dài, có chút phiền chán xoa xoa tóc, rời khỏi blog. Cô kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời chớp chớp.
Thần sắc ban ngày có chút rối ren phức tạp cùng cảnh cưỡi ngựa xem hoa* giống như đều hết thảy tái hiện lại trong đầu cô, ban đêm cỗ suy nghĩ này lại thập phền ồn ào từng chút từng chút lại lần nữa tập kích tâm trí. Lục Thiền nhìn chằm chằm chằm bóng đèn trắng treo trên trần nhà, không hài lòng trở mình, ngủ thật say.
*cưỡi ngựa xem hoa: Lối làm việc chỉ lướt qua một cách đại khái chứ không đi sâu vào chi tiết khi thực chất đòi hỏi việc đó phải xem xét, tìm hiểu kĩ.
Không cần phải đi ngủ trễ quả nhiên là một loại hạnh phúc nhất trên đời, ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Thiền nhìn đồng hồ trong di động mới biết đã là buổi chiều.
Cô quả nhiên ngủ rất sâu.
Đáp lại một bình luận trên blog, chính là: “Nói thật công phu trên giường của tôi thật sự rất lợi hại.” (BP: Khụ, ý chỉ nói việc ngủ lâu, ngủ nhiều, ngủ yên gì gì đó vậy mà, mong các hạ đừng yy. Convert nguyên bản như vậy nên mình cũng không tiện sửa)
Bụng đói kêu vang, Lục Thiền phát giác, bắt đầu từ tối hôm qua cô còn chưa ăn cơm, ngủ cũng đã đủ, hiện tại bụng đói đến cỡ dính luôn vào lưng. Trong tủ lạnh hoàn toàn trống rỗng, ái gì cũng không có. Lúc này Lục Thiền nhớ tới hôm qua cô vừa về nước, sau đó nghĩ trước tiên phải dọn dẹp sạch sẽ phòng ở mà quên bén đi mất vấn đề lưu trữ thức ăn. Lục Thiền trở mình nửa ngày với tủ lạnh, kêu rên một tiếng rồi nhanh nhẹn mặc quần áo đi ra ngoài.
Áo tay ngắn màu trắng đơn giản, quần đùi thể thao cùng kiểu tóc đuôi ngưa cột đến ngang vai Lục Thiền, nhìn qua tinh thần rất hoạt bát, nhanh nhẹn.
Những vật dụng cần thiết trong nhà đều không có, Lục Thiền chạy tới siêu thị mua mấy cuộn giấy vệ sinh, nhân tiện còn mua thêm hành, dầu, tương, dấm chua, trứng gà, bột mì, rau cải, thìa,. . . đầy đủ hết. Song cô ôm một túi nhựa to bự về nhà.
Góc đường truyền đến một tiếng kêu mỏng manh, tinh tế, nếu nghe không cẩn thận thì rất dễ bị tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài đường lấn áp. Từ trước đến nay, Lục Thiền đối với thanh âm đều rất mẫn cảm, ma xui quỷ khiến Lục Thiền dừng lại cước bộ, đi qua thăm dò.
Là một con mèo nhỏ vô cùng bẩn, thân mình bé nhỏ cuộn thành một cục ở bên cạnh thùng rác, trên người nơi nơi đều là vết máu đỏ tươi trộn lẫn mùi hôi thối. Mèo con kêu rất nhỏ, miệng hơi hơi mở ra, ánh mắt nửa mở nửa khép làm cho trái tim mềm mại của Lục Thiền không thua kém gì bị dao cắt.
Lục Thiền tranh thủ đặt túi nguyên liệu xuống một bên, không để ý mùi hôi thối khó ngửi đem vật nhỏ kia ôm lấy.
Mèo con tựa hồ có phản ứng cố gắng mở mắt, đôi mắt xanh lam trong suốt dừng lại trên người Lục Thiền hơi hơi chợt loé. Lục Thiền nhỏ giọng mang theo vài phần trấn an: “Đừng sợ, chị dẫn em đi khám bác sĩ.”
Mèo con giống như nghe hiểu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, yên vị cuộn mình trong lòng Lục Thiền, tiếng kêu cũng không còn. Nơi con hẻm nhỏ, ánh mắt xanh biếc lim dim đảo qua một vòng, lặng yên không chút hơi thở nhìn khuôn mặt Lục Thiền trên đỉnh đầu, ánh mặt trời chói chang rọi xuống, vệt nắng tinh tế rơi xuống người cô, gió mát nhẹ thổi, bộ lông mềm mại của mèo con hơi hơi run rẩy nhưng bộ dáng lại không có một phân nôn nóng cứng ngắc.