Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 173: Khóc tới mê man (19 )
Kỳ thực tính tình của anh, không có táo bạo như thế, thế nhưng đối mặt với cô cô tình giả ý quan tâm anh, là có mục đích tiếp cận anh, tính tình của anh, liền sẽ trở nên không bị khống chế.
Kỳ thực anh không chỉ là đang giận cô, càng nhiều hơn chính là anh đang giận bản thân, khí đối mặt với mình cô, luôn luôn không có ý chí tiến thủ như vậy.
Biết rất rõ cô quật cường tiếp cận anh như vậy, là muốn thân phận vợ của Đường Thời, không có một người nào mà tiếp cận mình không chứa mục đích, huống chi cô lại là người mình yêu sâu đậm, cái này giống như là một cây đao hung hăng đâm vào trái tim của mình, rõ ràng đáy lòng của anh, rất muốn đoạn tình, thế nhưng hết lần này tới lần khác rồi lại luyến tiếc.
Cô khiến anh mâu thuẫn như vậy, làm sao anh có thể không tức?
Khi bản thân, biết rất rõ cô không thật tâm thật ý đối với mình, thế nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi một lần rồi lại sa vào trong đó như vậy.

Nhưng bây giờ, anh được nhìn thất chân thật của cô như vậy, anh phát hiện mình không thoả mãn cùng hài lòng như trong tưởng tượng.
Giữa anh và cô, tựa hồ càng chạy càng xa, càng ngày càng không xong.
Đường Thời nắm chặt lòng bàn tay, lưu lại mảnh thủy tinhtrong lòng bàn tay, càng khiến nó đâm vào lòng bàn tay sâu hơn.
Anh muốn mượn đau đớn này, khiến lý trí của mình chiếm giữ thượng phong, đè xuống tức giận trong lòng, ngăn cản mình không nói ra những lời khó nghe khi không duy nghĩ.
Thời gian trước, Đường Thời không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ nói ra những lời khó nghe với cô, lúc cô nghe được, không phải là không khổ sở, thế nhưng số lần nhiều, cô dần dần cũng sẽ dự cảm được, rốt cuộc lúc nào anh sẽ nói ra lời đả thương người, giống như hiện tại, Cố Khuynh Thành chính là bởi vì biết có thể mở miệng, sẽ làm bị thương đến cô, thế nhưng cô không biết là lúc nào, lúc này, cô lại giống như bị phán tử hình, lại không biết vì sao mình chết.
Ngay lúc Cố Khuynh Thành chịu đựng nội tâm kinh hoảng, nắm chặt chăn, chờ đợi, thì người đàn ông đứng ở mép giường, bất chợt xoay người, đi về phía cửa phòng bệnh, sải bước rời đi.

Thẳng đến khi cửa phòng bệnh "Phanh " một tiếng, bị đóng thật mạnh, Cố Khuynh Thành mới nhẹ nhàng có chút khó tin ngẩng đầu.
Đường Thời lại có thể không nói với cô những lời khó nghe, cứ như vậy rời đi sao?
Cố Khuynh Thành cảm giác lúc này mình giống như đang nằm mơ, chỉ qua chốc lát, cô vươn tay, véo lấy đùi mình, phát hiện có đau đớn truyền đến, cô mới ý thức, tất cả đều là sự thật.
Lúc này Đường Thời, thật sự là không có trào phúng cô.
Cố Khuynh Thành bất chợt cảm thấy, bản thân càng thêm không thể hiểu được Đường Thời.
Đường Thời đi ra hành lang bệnh viện, vẫn cảm thấy ngực có chút nặng nề, anh kéo cửa sổ hành lang ra.
Vừa may dưới lầu bệnh viện là vườn hoa nhỏ, Đường Thời nhìn qua cửa sổ, có thể thấy một y tá đang đẩy bệnh nhân đi giải sầu.
Gió mát từ từ thổi vào người, lúc này Đường Thời mới hơi thoải mái một ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận