Chương 222: Vai nữ chính thần bí (16 )
Trên mặt Tôn Lệ Nhã hiện lên một chút thẹn thùng, rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng kêu một câu: "Đường Tiên Sinh."
Vẻ mặt Đường Thời có chút lạnh nhạt, cất bước đi ghế gỗ trong đình, ngồi xuống, nhìn Tôn Lệ Nhã một hôig, mới mở miệng, nói: "Tôn tiểu thư."
Tôn Lệ Nhã thật sự không ngờ Đường Thời lại biết mình họ gì, đáy mắt hiện lên vẻ vui sướng,cong môi cười, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Đường Thời ngồi rất tùy ý, kèm theo sự ưu nhã, làm cho khí chất hưu nhàn không kém.
Ngay khi Tôn Lệ Nhã do dự bản thân tìm việc gì để trò chuyện với Đường Thời, hay là nên rời đi, Đường Thời bí hiểm ngước mắt liếc nhìn Tôn Lệ Nhã, khóe môi nhếch lên: "Tôn tiểu thư đi giày cao gót cao như vậy, không mệt mỏi sao? Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
Đường Thời vừa nói, ngón tay chỉ sang vị trí bên cạnh.
Tôn Lệ Nhã nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lục Nhiên của Xí Nghiệp Thịnh Đường sẽ chủ động hẹn mình đi ra một chút, vốn đã là chuyện rất khó tin, nhưng bây giờ, cô ta lại càng không ngờ, bản thân đụng tới Đường tổng của Xí Nghiệp Thịnh Đường, anh lại có thể chủ động trò chuyện với bản thân, cô ta cảm giác đêm nay mình lại quá mức may mắn.
Tôn Lệ Nhã có chút hết ý liếc mắt Đường Thời một cái, cố gắng thu liễm vui sướng của mình không bộc lộ quá ra ngoài, hơi đỏ mặt, ngồi ở bên cạnh Đường Thời.
Dưới ánh đèn mê li bên ngoài, dung mạo người đàn ông tuấn mỹ càng đẹp hơn.
Nữ nhân gặp phải đàn ông ưu tú, luôn luôn có vẻ xuân tâm manh động, Tôn Lệ Nhã cũng không ngoại lệ, cô muốn cũng không nghĩ nhiều liền chủ động mở miệng, giọng nói dịu dàng giống như là có thể chảy ra nước: "Tại sao Đường Tiên Sinh lại ra đây?"
Lúc hỏi ra câu nói này, trong lòng Tôn Lệ Nhã có chút lo lắng mình có phải đã quá mức mạo muội, nhưng trên mặt Đường Thời, lại không có nửa điểm phiền chán chút nào, ngược lại mỉm cười, nói: "Đi ra giải sầu một chút."
Bỗng nhiên dừng lại hỏi: "Tôn tiểu thư thì sao?"
Đường Thời cố ý kéo dài giọng nói từ tính của anh, ba chữ Tôn tiểu thư này từ trong miệng anh nói ra, mang theo mùi vị động lòng không thể nói ra.
Vẻ mặt Tôn Lệ Nhã càng thêm dịu dàng thục nữ, cô nhìn Đường Thời: "Lục tiên sinh nói tìm tôi ra có việc, nhưng bây giờ người không thấy đâu."
Nói đến đây, trên mặt Tôn Lệ Nhã, hiện lên biểu tình khổ não.
Đường Thời biết rõ Lục Nhiên chắc sẽ không có quay lại, anh lại làm ra vẻ cái gì cũng không biết, nói với Tôn Lệ Nhã: "Cô gái vô cùng đẹp, luôn luôn gặp phải những phiền toái này."
Đường Thời là đang gián tiếp khen cô đẹp sao?
Tôn Lệ Nhã kích động cả trái tim như muốn nhảy ra cổ họng , đáy lòng giống như có vô số con kiến ởđang bò qua, cô nghiêng đầu, một bộ lãng mạn, nhìn Đường Thời hỏi: "Đường Tiên Sinh, cái này là đang giễu cợt tôi sao?"