Thân thể Cố Khuynh Thành hung hăng run lên, màu máu trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Đường Thời lại làm trò trước mặt Tứ Nguyệt cùng Tô Niên Hoa, trực tiếp mắng cô dối trá ác tâm!
Theo thói quen cô rũ xuống con mắt, che lại đau đớn nơi đáy mắt.
Tay cô lặng yên không tiếng động nắm chặt, cưỡng ép bản thân không nên tưởng tượng giờ phút này, ánh mắt Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt nhìn cô, sẽ thế nào.
Cô biết, chuyện hồi xế chiều bản thân làm là có lỗi với anh, thế nhưng cô không có cách nào, cô không có cách nào mà thờ ơ trơ mắt nhìn cha mẹ mình buồn rầu.
Tứ Nguyệt nhìn Cố Khuynh Thành cúi đầu, mơ hồ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn không có huyết sắc, trong lòng tràn lên một trận đau xót, cô cũng không nghĩ ngợi trực tiếp mở miệng, nói: “Anh, em đã nói rồi, chuyện này là em không đúng, tại sao anh còn mắng Khuynh Khuynh? Anh, lại nói anh cũng quá đáng! Nếu như anhkhó chịu, không thoải mái, anh cứ mắng em! Anh bắt Khuynh Khuynh chịu ủy khuất như thế làm gì!”
Đường Thời lạnh lùng liếc nhìn Tứ Nguyệt tức giận, ánh mắt hơi mị mị: “Đừng tưởng rằng em giúp người ta lợi dụng em, tôi sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt dung túng em, hiện tại em về nhà thu dọn đồ đạc cho tôi, lập tức tới công ty ở trụ sợ nước ngoài cho tôi, đừng ở lại trong nước theo cô ta lêu lổng, không học được nửa điểm tốt!”
Nói xong, Đường Thời quay đầu, hướng về phía Tô Niên Hoa, nói: “Tốt nhất mấy đứa các cậu cũng đừng có tâm tư đùa giỡn gì, không có tôi cho phép, ai cũng không được để Tứ Nguyệt trở về!”
Nói xong, Đường Thời hung hăng liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành.
Sắc cô mặt trắng bệch, rũ mắt, mím môi đứng ở nơi đó, cô vốn đã nhỏ gầy, thoạt nhìn có vài phần điềm đạm đáng yêu, chỉ là, trên mặt của cô bình thản an tĩnh, không có nửa điểm ủy khuất.
ánh mắt Đường Thời dừng ở trên mặt Cố Khuynh Thành một lúc, trong đầu nhớ tới vừa nãy Tứ Nguyệt căm tức xông lên nói chuyện cùng mình, Tứ Nguyệt nói lại nói chính mình quá phận, Tứ Nguyệt còn nói,anh đây là đang cho chịu ủy khuất Cố Khuynh Thành!
Ủy khuất?
Trong lòng Đường Thời hơi hiện lên một tia cười nhạo, càng giống như là đang cười nhạo mình.
Giữa anh và cô, cho tới nay, người ngoài thoạt nhìn đều là anh ủy khuất cô, thế nhưng người nào từng biết, cho tới nay, cô có bao nhiêu ủy khuất anh?
Chỉ là trong nháy mắt, Đường Thời liền thu hồi tất cả tâm tư của bản thân, đem ánh mắt từ trên mặt Cố Khuynh Thành lạnh lùng rút trở về, trực tiếp giẫm chận đi phía cửa phòng.
Cửa mở, cửa đóng, Đường Thời ly khai.
Bên trong đầu tiên là an tĩnh hai giây, sau đó bầu không khí lập tức trở nên thư giãn xuống, Tứ Nguyệt liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa, sau đó liền đi tới bên người Cố Khuynh Thành, thận trọng mở miệng, nói: “Khuynh Khuynh, anh tôi tính tình chính là như vậy, trong miệng anh độc, nhưng trong lòng không phải nghĩ như vậy.”