Editor: Quỳnh Nguyễn Ngày về chưa định.
Đó là câu đáng sợ nhất cuộc đời này anh nghe được.
Thời điểm Tô Niên Hoa nghiêm trang ca hát có thể so với một ngôi sao ca nhạc, thế cho nên người trong căn phòng được bao đều chuyên chú ở tiếng ca của anh ta.
” Tôi cố gắng mỉm cười kiên cường, cô đơn xây một tường vây cũng chống không lại ánh trăng ôn nhu ban đêm, tôi vẫn đều lang thang....”
Tứ Nguyệt bị bồi dưỡng trở thành nữ cường nhân từ bé, ngoại hình không hề kém cỏi những người đàn ông mạnh mẽ vang dội ý chí kiên cường trên thương trường này, đáy mắt cô cho tới bây giờ đều lóe ra tự tin, chỉ là lúc này nhờ ngọn đèn ảm đạm bên trong phòng được bao, đáy mắt Tứ Nguyệt nổi lên một tầng mềm mại.
Tô Niên Hoa tình ái dào dạt xong hát xong, liền lập tức dỡ xuống hình tượng vương tử thâm tình biến trở về bộ dáng cà lơ phất phơ hoa hoa công tử phong lưu phóng khoáng trong ngày thường, một tay ôm hai vị tiểu thư hỏi: “Có khen thưởng cái gì hay không?”
Hai cô gái thẹn thùng e lệ nghiêng đầu hướng về phía trên mặt Tô Niên Hoa, một người hôn một cái.
Ánh mắt Tứ Nguyệt loé lên sắc bén, một giây sau liền quay đầu lôi kéo Lâm Cảnh Thần tiếp tục chơi.
Trên màn hình lớn MTV lại biến thành cãi nhau một loại, Lục Nhiên thu tầm mắt trở về, nhìn thấy Đường Thời còn đang nhìn chằm chằm màn hình lớn, dường như suy nghĩ cái gì, giật giật môi, nhưng mà vẫn nhịn không được mở miệng lần nữa: “A Thời, nếu Khuynh Thành không thích anh, chẳng lẽ cả đời anh chuẩn bị tiêu hao như vậy?”
” A Thời, chuyện ba năm trước đây tuyệt đối là một cây đao đáy lòng anh, chuyện ba năm trước đây, hiện tại có lẽ trở nên không phải không thể lý giải như thế, nếu anh có thể buông được thì thử đối với Khuynh Thành tốt chút. Nếu anh không thể buông được chuyện ba năm trước đây, A Thời, không bằng anh giải quyết nhanh chóng sớm kết thúc vướng mắc như vậy một chút!”
Kết thúc... Đáy mắt Đường Thời xẹt qua một tia sắc bén.
Lục Nhiên đã nhận ra nguy hiểm, lại không có một chút lùi bước, âm điệu vẫn vững vàng như cũ, không nhanh không chậm nói: “A Thời, tôi nói như vậy thực ra vì tốt cho anh, tôi sợ anh như vậy đi đến cuối cùng, đi thành một cái tử cục, anh và Khuynh Thành lại không có khả năng.”
Những lời này của Lục Nhiên dường như thuyết phục Đường Thời, lệ khí trên mặt Đường Thời nhanh chóng tiêu tan, thoáng hiện một nét lo lắng, sau đó đáy mắt anh trở nên có chút đau thương, cả người anh nhích lại gần trên sô pha, tất cả cao ngạo cùng quý khí giờ phút này có chút phân tán, trong thanh âm mang theo một tia bất đắc dĩ: “ Tôi không có biện pháp....”
Nếu có biện pháp có thể buông tha, ba năm trước đây anh liền buông tha rồi.
Nếu có biện pháp có thể cho Cố Khuynh Thành ở trước mặt anh, anh cũng sẽ không thể khống chế tính tình một lần như vậy.
Nhưng mà anh không có biện pháp.