Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngược lại Trần Mặc Thâm không có bởi vì mình liên tiếp mở miệng gặp Cố Khuynh Thành lặng im mà có chỗ xấu hổ, ngược lại tự nhiên tiếp tục uống một ngụm cà phê nói: "Trước kia em cũng không phải nói ít như vậy."
Những lời này của Trần Mặc Thâm giống như lúc trước, vẫn là đá chìm đáy biển như cũ, anh ta lại trầm mặc một lần nữa, qua một lúc lâu sau liền giơ tay lên, lấy hộp thuốc lá trong túi ra, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, lúc đang chuẩn bị cầm cái bật lửa đốt lửa thì Cố Khuynh Thành vẫn trầm mặc yên lặng lại nâng mí mắt nhẹ giọng nói một câu: "Đừng hút thuốc ở trước mặt tôi."
Ngón tay Trần Mặc Thâm dừng một chút, không có bất kỳ cái gì dừng lại liền cầm điếu thuốc từ trong miệng ra, sau đó đặt cùng cái bật lửa ở bên cạnh, giọng ôn hòa nói một tiếng: "Thật xin lỗi."
" Không sao." Cố Khuynh Thành bưng cốc nước lên uống môt ngụm nước.
Trần Mặc Thâm chờ Cố Khuynh Thành để cốc nước xuống mới mân môi, im hơi lặng tiếng cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, trong nháy mắt trở nên chuyên chú nghiêm túc: "Khuynh Thành, nghe nói vài năm trước em cũng ở Anh quốc?"
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt cằm "Uh`m" một tiếng.
" Em biết anh ở Anh quốc, vì sao ở nơi đó ba năm cũng không liên hệ anh?" Nói xong câu đó Trần Mặc Thâm ngược lại tự nhiên nở nụ cười một phen: " Anh đây lại là nói lời nói càn, em làm sao có thể sẽ liên hệ anh, bất quá là anh si tâm vọng tưởng thôi."
Trần Mặc Thâm nói tới đây, ngược lại vẻ mặt trở nên có chút khó chịu, qua một lúc lâu sau anh ta mới nhẹ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta gặp vài lần, nhưng mà mỗi một lần chưa từng nói một câu cùng em, kỳ thật anh cũng không muốn quấy rầy em, bất quá chính là ở trong bệnh viện, bị em va vào, nhìn thấy mắt em hồng hồng chạy đi, anh mới đi theo, nếu gặp mặt anh cũng nói cho em, em yên tâm, anh sẽ không quấy nhiễu em, những chuyện quá khứ này anh sẽ bóp chết ở trong lòng, chính là bóp chết ở trong lòng."
Nói tới đây, Trần Mặc Thâm dừng một chút, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành cười cười, ngữ khí nửa thật nửa giả nói: " Em có biết, Khuynh Thành, anh vẫn muốn làm chút gì đó vì em."
Cố Khuynh Thành nghe thế, thoáng có chút xấu hổ buông lỏng, cứng ngắc cười một chút, còn nói một tiếng: "Cảm ơn."
" Luôn luôn khách khí như thế cùng anh." Những lời này của Trần Mặc Thâm mang theo một tia thương cảm, Cố Khuynh Thành lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong lúc đó hai người lại lâm vào trong yên tĩnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần có chút mỏng manh, trời chiều đỏ bừng xuyên qua cửa sổ kính cao lớn trong quán cà phê, yên lặng rơi xuống trên người Cố Khuynh Thành và Trần Mặc Thâm.
Không biết rốt cuộc qua bao nhiêu lâu, cà phê trên bàn đều đã lạnh, Trần Mặc Thâm mới giơ tay lên gọi người phục vụ, gọi một ly cà phê một lần nữa, lần này anh ta không thêm đường hoá học cũng không thêm sữa, chỉ một hơi uống xong hơn phân nửa chén cà phê tinh khiết, đắng chát từ trong miệng lan tràn đến chỗ đáy lòng, ngay cả thanh âm anh ta mở miệng đều đã phiếm một tia khổ sở: "Khuynh Khuynh, sau này em sẽ đính hôn cùng với Đường Thời?"
Cố Khuynh Thành khẽ gật đầu: "Ân."
Trên mặt Trần Mặc Thâm vẫn treo nụ cười hiền lành như cũ, chỉ là ánh mắt không có nhìn chăm chú cô gái trước mặt, chỉ nhìn chén cà phê đen kịt mình uống còn lại, dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng ước nguyện được đền bù rồi."