Tứ Nguyệt có chút không yên lòng, dò xét Cố Khuynh Thành một hồi, đèn đỏ phía trước biến thành đèn xanh, xe cô vẫn ngừng tại tại chỗ không nhúc nhích như cũ: "Nhưng mình luôn cảm thấy khổ sở thay cậu...! "
"Tiểu Nguyệt, mình thật không có chuyện gì, đèn đỏ đổi xanh, cậu đừng ngừng xe ở chỗ này, ngăn cản đường đi." Cố Khuynh Thành lên tiếng nhắc nhở Tứ Nguyệt một chút.
Tứ Nguyệt bĩu môi, khởi động xe.
Cố Khuynh Thành ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn thẳng đường đi quen thuộc phía trước, qua một lát, mới nhẹ giọng mở miệng, nói: "Thực ra, Tiểu Nguyệt, cậu cũng biết, mình và Đường Thời... Vốn chính là vì lợi ích dây dưa, những năm này mình vì Cố gia, nghĩ đến làm sao anh ấy vui lòng, trong những năm ấy, mình trôi qua cũng rất mệt mỏi, mình ở trước mặt anh, luôn luôn nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận liền chọc giận anh, ngược lại hiện tại..."
Nói đến đây, Cố Khuynh Thành nghiêng đầu, quay về phía Tứ Nguyệt, mặt mày giãn ra một chút: "Mình và anh ấy phủ nhận những lợi ích quan hệ đó, mình không có nhiều áp lực như vậy, trong lòng mình nhẹ nhõm tự tại, ngược lại cảm thấy trôi qua rất tốt."
Tứ Nguyệt không có nói tiếp.
Cố Khuynh Thành nghiêng đầu sang chỗ khác lần nữa, nhìn chằm chằm bên mặt Tứ Nguyệt, nhìn một hồi: "Tiểu Nguyệt, cậu thì sao? Những ngày này, cậu trôi qua thế nào? Với anh Niên Hoa có chuyển biến tốt đẹp hay không?"
"Chuyển biến tốt đẹp cái gì, vẫn như cũ." Vừa nhắc tới Tô Niên Hoa, sắc mặt Tứ Nguyệt trở nên có chút sa sút, nhưng mà chẳng qua chỉ trong tích tắc, cô liền mặt mày long lanh cười tươi, giống như là nói với Cố Khuynh Thành về người khác, ngữ khí không tập trung: "Mình ở trong vòng hơn một tháng, tổng cộng động thủ đánh 40 người phụ nữ, cậu biến mất cũng mới có 37 ngày, mình biết người phụ nữ của anh ấy, bình quân chia đều còn thừa ba người, còn có một số mình không biết, cậu xem anh ấy tiêu hoang như vậy, tại sao thận của anh ấy còn không bị hỏng!"
Nói xong, Tứ Nguyệt còn "Ha ha" cười hai tiếng.
Tuy nhiên lời Tứ Nguyệt nói rất trêu chọc, nhưng Cố Khuynh Thành lại có thể đoán được, Tứ Nguyệt trong vòng hơn một tháng, trôi qua có bao nhiêu chua xót.
Cố Khuynh Thành mím môi, lần này cô lại không nói lời nào.
Trong xe lại yên tĩnh, Tứ Nguyệt tiện tay mở radio, tiết mục bên trong, đều rất có không khí mùa Xuân.
Qua thật lâu, Tứ Nguyệt rẽ ở phía trước, cô giống nhớ tới cái gì, đột nhiên mở miệng nói với Cố Khuynh Thành: "Khuynh Khuynh, cậu biết không? Anh mình gần nhất có điểm gì lạ."
Trước kia, Cố Khuynh Thành luôn luôn chú ý động thái Đường Thời, nghĩ hết biện pháp làm anh vui lòng, Tứ Nguyệt không ít giúp đỡ cô, đem một số tình huống Đường Thờinói cho cô.
Hiện tại Cố Khuynh Thành và Đường Thời không có quan hệ, tật xấu này của Tứ Nguyệt, lại không có chút thay đổi: "Anh ấy gần đây mỗi một buổi sáng lộ mặt ở trong công ty, sau đó đến mười một giờ trưa, liền không thấy người, rất nhiều lần hội nghị quan trọng, đều là nhị ca hoặc là Tam Ca giúp anh mở."
Sau khi Cố Khuynh Thành và Đường Thời tách ra, trừ ngẫu nhiên cô ở trên tin tức thấy anh, thì cô chưa bao giờ cố gắng đi biết việc của anh.
Càng là nói, cô cố ý trốn tránh tin tức có quan hệ tới Đường Thời.
Thế nhưng hiện tại Tứ Nguyệt không kìm lòng được nói đến Đường Thời, trong lòng cô tuy có chút bài xích, thế nhưng vẫn không khắc chế lưu ý.