Đường Thời đem xe chậm rãi dừng lại, anh dẫn đầu đẩy ra cửa xe, cầm lấy cây dù xuống xe, thay Cố Khuynh Thành mở cửa xe, một đường đem cô đưa đến trong lầu, hai người mới tạm biệt...
Đường Thời đưa mắt nhìn Cố Khuynh Thành vào thang máy lên lầu, mới giơ dù, đi lên xe.
Xế chiều trong công ty còn có một hội nghị thường kỳ, Đường Thời lại không có tâm tư trở về, mưa ngoài cửa sổ, còn đang tí tách rơi xuống xe, truyền đến tiếng vang bùm bùm, Đường Thời do dự một chút, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ở trong xe, chờ Cố Khuynh Thành xong tiết học xuống tới.
Buổi sáng trong câu lạc bộ ở thủ đô, uống nhiều rượu, tối hôm qua ngủ muộn, hiện tại ngược lại là có chút ngủ, Đường Thời đem ghế hạ xuống, nằm ở phía trên, nhắm mắt lại, muốn ngủ một lát, nhưng trong đầu tinh thần không có nửa điểm nuồn ngủ, thời điểm sắp ngủ, điện thoại di động lại vang lên, là thư ký trưởng Trương Tiểu Tả gọi tới.
Anh cuối tuần phải đi nước Mỹ gặp khách, Trương Tiểu Tả đang giúp anh đặt vé, nói cho anh thời gian, để cho anh lựa chọn.
Đường Thời cầm di động, đang tìm chuyến lên đường xế chiều, đúng lúc, Cố Khuynh Thành từ bên trong đi ra, anh trong nháy mắt nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp mở miệng, hướng về phía Trương Tiểu Tả vứt ra một câu: "Cô xem rồi đặt đi."
Sau đó liền cúp điện thoại, chẳng quan tâm cầm dù, trực tiếp đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Cố Khuynh Thành vốn tưởng rằng Đường Thời đã đi rồi, không nghĩ tới xong tiết học, vừa ra, thế nhưng thấy xe của anh còn dừng nguyên tại chỗ, người khẽ ngây ra một lúc, liền thấy Đường Thời đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Anh hướng về phía cô đi tới, đi hai bước, giống như là nghĩ đến cái gì, lại xoay người trở lại trong xe, cầm cây dù, rồi mới tới đây.
Cố Khuynh Thành đợi anh đến gần, mới mở miệng, hỏi: "sao anh chưa đi? "
Đường Thời đem dù che tại đỉnh đầu của cô: "Uống rượu, hơi mệt, liền nghỉ ngơi trong chốc lát."
Cố Khuynh Thành mím môi cười cười, ngồi lên xe Đường Thời.
Đường Thời thấy cô cười, theo đó cũng cười một tiếng, sau đó cũng lên xe, thời điểm khởi động xe, nhìn Cố Khuynh Thành một cái, nói: "Buổi tối, cùng nhau ăn một bữa cơm chứ?"
Bỗng nhiên, bổ sung một câu: "Gần nhà em, mới mở một quán cơm Giang Nam, tôi đã đi ăn một lần, mùi vị cũng không tệ lắm."
Cố Khuynh Thành có chút không rõ ý tứ Đường Thời, cô có thể nhìn ra được, Đường Thời mặc dù nói anh mệt mỏi nghỉ ngơi, nhưng mà thật ra là chờ cô tan lớp.
Anh và cô cũng đã kết thúc, anh mỗi lần thấy cô, còn đối với cô quan tâm như vậy, đến tột cùng là có ý gì?
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Đường Thời trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Được."
Đường Thời nghe được câu này, mặt mày chưa từng rút đi nụ cười, trở nên sâu hơn, anh nhìn kính chiếu hậu một cái, sau đó khỏi động xe.
Đường Thời mang Cố Khuynh Thành tới quán cơm Giang Nam, đúng là cách khu dân cư Cố Khuynh Thành rất gần, bên trong trang trí phá lệ lịch sự tao nhã, người phụ vụ mặc sườn xám xinh đẹp, trên mặt treo nụ cười mỉm chuyên nghiệp.
Quán cơm này mặc dù mới vừa khai trương không lâu, nhưng mà làm ăn rất tốt, Đường Thời không có nói đặt trước chỗ ngồi, ghế lô bị ngồi hết, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chọn địa phương tương đối vắng vẻ an tĩnh ngồi xuống.
Hai người ngồi xuống, người phục vụ liền đưa thực đơn tới.
--
...