Tuy Cố Khuynh Thành không thấy rõ vẻ mặt Đường Thời, nhưng cô lại có thể cảm giác được Đường Thời giống như là đang khổ sở....
Thực ra cô nói những này, thật sự không phải vì để Đường Thời khổ sở, cô chỉ là muốn để Đường Thời biết, cô không phải mặt dày mày dạn, lấy lòng đàn ông.
Thế nhưng hỏng bét cô lại làm bầu không khí cho khó như vậy.
Cố Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn qua khoảng không, cũng hít sâu mấy hơi, để cho mình dễ chịu một chút, mới ngồi thẳng người, đối diện Đường Thời, lên tiếng nói: "Thời gian không còn sớm, em muốn về nhà."
Đường Thời không có phản ứng, cả người giống như bị điểm huyệt, chỉ ngồi cứng ngắc như vậy.
Cố Khuynh Thành không có lên tiếng quấy rầy.
Hai người cứ lặng im đối mặt như vậy.
Qua cực kỳ lâu, Đường Thời mới dùng hai tay xoa mạnh lên gương mặt mình, chậm rãi ngẩng đầu.
Cố Khuynh Thành nhìn thấy đặc sắc tuấn dật của Đường Thời, ánh mắt yên tĩnh, mắt khô ráo, thậm chí anh còn giơ tay lên, kêu phục vụ tính tiền, giống như trước đó, ung dung không vội như vậy.
Phục vụ báo giá, Đường Thời đưa thẻ, quét thẻ, sau đó ký tên, sau khi cất kỹ thẻ, nhìn Cố Khuynh Thành một chút, cùng anh đứng lên, hai người đi về phía cầu thang, Đường Thời lại đột nhiên run chân một chút, một người đàn ông, chân lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã trên đất.
Rất nhanh, anh liền giữ vững thân thể, anh giống như là người không việc gì, cười với Cố Khuynh Thành, sau đó liền đi thẳng về phía trước.
Đến đến bãi đậu xe dưới đất, Đường Thời đi qua cả xe của mình, đều không có nửa điểm phản ứng, cuối cùng vẫn là Cố Khuynh Thành lên tiếng, gọi anh lại.
Đường Thời dừng chân, vội vội vàng vàng móc chìa khóa xe, thế nhưng sau cùng lại móc ra chìa khoá nhà, một mực ấn, ấn nửa, anh còn nói một mình: "Không có điện sao?"
Sau đó liền cầm chìa khóa, cắm vào cửa xe. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ: [email protected]
Đường Thời cắm nửa ngày, đều không cắm vào, cuối cùng là Cố Khuynh Thành không đành lòng đi lên trước, rút chìa khóa từ trong túi Đường Thời ra, mở cửa xe.
Đường Thời cười tiếp nhận chìa khóa trong tay Cố Khuynh Thành: "Thì ra anh lấy sai chìa khoá."
Nói xong, anh lại tiếp tục cười hai tiếng, sau đó mới cúi người, ngồi vào trong xe.
Cố Khuynh Thành lên xe theo, cô thắt chặt dây an toàn, nhìn qua Đường Thời, trong tay anh nắm chìa khóa xe, nhìn qua thẳng phía trước, không biết suy nghĩ cái gì.
Cố Khuynh Thành không nhịn được lên tiếng, hô tên "Đường Thời".
Đường Thời hoàn hồn, cầm chìa khóa xe khởi động động cơ, sau đó nắm lấy tay lái, sắc mặt trầm tĩnh, ngồi gần 5 phút đồng hồ mới nhấn ga, khống chế tay lái, rời đi.
Trên đường đi, Đường Thời còn chưa ổn định tâm tình, tốc độ xe cũng không nhanh, anh vẫn nhìn thẳng phía trước, không có đi nhìn Cố Khuynh Thành, cũng không nói gì.
Cố Khuynh Thành ngồi ở cạnh ghế lái, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, trong đầu lại loạn thành một bầy.
Cô sẽ không nhìn lầm, sau khi cô nói xong, anh vừa mới mất hồn mất vía như thế, là khó tiếp nhận hơn người trong cuộc như cô sao.
Trong quãng thời gian này, anh đối với cô tốt như vậy, cô cũng sẽ không nhận sai.
Cho nên, mặc kệ anh đã từng đối cô quá mức thế nào, thực tâm anh, là có cô tồn tại, đúng hay không? bạn nào muốn đọc trước full liên hệ: [email protected]
Mà quãng thời gian này, anh cùng đã ấm áp tốt bụng như vậy, thậm chí để cho cô có một loại hạnh phúc cảm trước đó chưa từng có được.