Editor: Quỳnh Nguyễn
Mặc dù Cố Khuynh Thành uống vào một chút rượu, nhưng mà đầu hoàn toàn tỉnh táo, tình huống phát sinh quá mức đột nhiên như vậy Cố Khuynh Thành căn bản chẳng quan tâm đi làm rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, liền hắng giọng theo bản năng mở miệng kêu hô: "Cứu mạng."
Người kéo cô phản ứng nhanh hơn so với tiếng cô thốt ra rất nhiều, cái tiếng "Cứu" kia cũng chưa hoàn toàn phát ra, miệng liền bị người dùng tay hung hăng che, cái mũi của cô cũng đều bị đè lại, làm cho hô hấp của cô có chút khó khăn.
Tứ Nguyệt uống có chút mê man, chờ bị người vươn tay dùng lực kéo vào trong ngõ nhỏ cũng không có ý thức nguy hiểm, ngược lại còn mê man nói một câu: "Khuynh Khuynh, đừng nháo!"
Giọng cô ấy không hề cao, sau khi nói xong rất nhanh cũng bị người bụm miệng.
Bên cạnh Hậu Hải cực kỳ nhiều sân nhỏ, không có người ở, cho nên bên trong ngõ nhỏ không đèn, ánh sáng cực kỳ yếu, cũng rất yên tĩnh.
Cố Khuynh Thành thấy không rõ cái gì, chính là bị người cường bạo kéo đi như vậy, trước kia cô đã từng bị bắt cóc một lần, một lần kia cô chỉ có một người, hiện tại cô có Tứ Nguyệt làm bạn, chẳng những không có giảm bớt sợ hãi của cô, ngược lại làm cho cô trở nên càng thêm kinh hoảng.
Lần trước cô mang theo điện thoại di động, cái khó ló cái khôn gọi điện thoại cầu cứu cho Đường Thời, nhưng mà bây giờ điện thoại di động bị những người này cướp đi, Tứ Nguyệt lại uống thất điên bát đảo...
Càng nghĩ, đáy lòng Cố Khuynh Thành càng hoảng sợ, sau đó trong đầu cô trở nên càng rối loạn, thậm chí có chút không thể tưởng được như thế nào mới có thể để cho mình và Tứ Nguyệt có thể không tổn hao gì thoát hiểm.
---
Không biết rốt cuộc đi tới bao lâu, rốt cục ngừng lại, Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt bị người hung hăng đẩy về phía trước, sau đó hai người liền đồng loạt đụng vào một nơi té lăn quay tận cùng góc tường.
Ánh sáng nơi đây càng tối, Cố Khuynh Thành gần như thấy không rõ cái gì, cô theo bản năng hướng bên cạnh sờ sờ, sau đó chạm tay Tứ Nguyệt nắm chặt lấy, giọng có chút run rẩy hỏi một câu: "Tiểu Nguyệt, cậu có khỏe không?"
Tứ Nguyệt còn chưa tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng lên tiếng, sau đó liền đem đầu tựa vào trên vai Cố Khuynh Thành, còn toét miệng ngây ngốc nở nụ cười, miệng trầm thấp thì thào hô một tiếng: "Niên Hoa..."
Cố Khuynh Thành biết an nguy Tứ Nguyệt và cô lúc này chỉ có thể đặt ở trên người cô, cô vươn tay ôm Tứ Nguyệt đang say, âm thầm nổi lên dũng khí cho mình, sau đó xuyên qua một mảnh tối đen nhìn phía trước ra vẻ trấn định mở miệng: "Các anh là ai? Muốn làm cái gì?"
Không có thanh âm trả lời cô.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành càng lo lắng, cô tiếp tục mở miệng, thoáng có chút run rẩy: "Các anh muốn tiền bạc sao? Muốn bao nhiêu tôi có thể cho các anh."
Không có người lên tiếng như trước, thời điểm cô nói xong đột nhiên một mảnh tối như mực quanh thân sáng lên.