Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Editor: Quỳnh Nguyễn
Đường Thời nhìn thấy ánh mắt Cố Khuynh Thành, giọng nói mang theo vài phần xin lỗi nhẹ giọng mở miệng: "Anh đánh thức em rồi hả?"
Cố Khuynh Thành nhìn người đàn ông bởi vì một đêm không ngủ mà dung nhan tuấn mỹ có chút mệt mỏi, nhớ lại lời nói anh vừa mới nói ở trong thư phòng, trong cổ họng thoáng có chút tắc nghẽn có phần nói không nên lời, cô hướng về phía Đường Thời nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó cảm giác đáy mắt mình nổi lên một cỗ nóng, cả người liền chôn đầu vào trong lòng Đường Thời.
Đường Thời cảm thấy đáy mắt Cố Khuynh Thành nổi lên màu đỏ chỉ cho rằng cô còn vì chuyện phát sinh ban đêm ngày hôm qua, nghĩ lại mà sợ, liền vươn tay ôm cô vào trong lòng mình vuốt ve phía sau lưng của cô, dán bên tai cô thấp giọng mở miệng nói: "Khuynh Khuynh, ngày hôm qua là anh không tốt, không có bảo vệ tốt em. Em yên tâm, sau này anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn em, chờ Đường Thủy và Đường Quả trưởng thành hai người bọn họ và anh cùng nhau bảo vệ em và Đường Đường..."
Cố Khuynh Thành nghe những lời này, đáy mắt chảy ra hai giọt nước mắt, cô vươn tay ôm chặt eo Đường Thời, đầu hướng trong lòng anh chôn càng sâu một chút, thật lâu sau cô im hơi lặng tiếng mở miệng nói một câu: "Thực xin lỗi."
Thực xin lỗi, Đường Thời, là em không đủ tín nhiệm anh.

Kỳ thật cô nghĩ chính miệng nói tiếng áy náy với anh, nhưng mà là có chút chuyện anh hao hết tâm tư giấu diếm đơn giản là không muốn để cho cô bị thương tổn, cô làm sao có thể nhẫn tâm phụ lòng tốt của anh như thế?
Người đàn ông này từ trước đến nay lạnh nhạt kiêu ngạo, nhạt nhẽo bạc tình, từ nhỏ cô và anh cùng nhau lớn lên tận mắt nhìn thấy tư thế lạnh lùng của anh làm tan vỡ tâm cô gái ái mộ anh.
Nhưng mà chính là một người đàn ông cao ngạo trong veo mà lạnh lùng như thế này lại cứ che chở khắc sâu trong lòng với cô như vậy.
Cố Khuynh Thành nghĩ, đời trước cô nhất định là cứu vớt toàn bộ hệ ngân hà, sau đó kiếp này mới có thể gặp gặp Đường Thời.
A...Không đúng.
Cô nhất định là hai đời liên tục cứu vớt toàn bộ hệ ngân hà, sau đó mới có thể đổi lấy kiếp này gặp Đường Thời mà yêu nhau.

---
Hai ngày sau Tô Niên Hoa tỉnh lại, anh mở mắt ra nhìn thấy Tứ Nguyệt một tay chống đầu canh giữ ở bên cạnh anh trước tiên.
Sắc mặt cô gái trắng xanh, quần áo trên người có chút rách nát, còn dính đầy vết máu đã khô.
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm một hồi mới nghĩ lại rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, sau đó cũng hiểu được từ sau khi khi mình hôn mê Tứ Nguyệt vẫn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh, ngay cả quần áo cũng không có thay và cũng không có tắm.
Biểu tình Tô Niên Hoa thoáng trở nên có chút cứng ngắc, anh nhanh chóng rời tầm mắt từ trên mặt Tứ Nguyệt nhắm mắt lại ngủ say đi, hơi hơi giật giật cánh tay muốn ngồi dậy, kết quả lại làm miệng vết thương phía sau lưng mình kéo căng ra, làm cho anh nhịn không được hừ một tiếng.
Tứ Nguyệt ngủ không hề say, nghe thấy tiếng Tô Niên Hoa kêu rên lập tức liền mở mắt, nhìn thấy Tô Niên Hoa tỉnh lại, trên mặt trắng xanh mệt mỏi của cô lập tức kinh hỉ (ngạc nhiên mừng rỡ) cười lên, hoàn toàn giống như là quên những cái "Thâm cừu đại hận"anh và cô trong lúc đó, vội vội vàng vàng đứng lên có chút kích động mở miệng: "Tô Niên Hoa, anh rốt cục tỉnh? Anh có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tứ Nguyệt vừa nói vừa mở hộp đựng thức ăn giữ ấm bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra một bát cháo: "Bác sĩ nói anh tỉnh lại ăn chút thức ăn lỏng trước, em cố ý cho người chuẩn bị cháo thuốc, anh ăn chút đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận