Ảnh chụp Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành hồi nhỏ là nhiều nhất...?
Có Đường Thời cưỡi xe đạp chở Cố Khuynh Thành vượt qua phố lớn ngõ nhỏ Bắc Kinh, cũng có Đường Thời ở trong ngõ mua một cây kẹo mứt quả đưa cho Cố Khuynh Thành, còn có Đường Thời ngồi ở trước bàn múa bút thành văn, Cố Khuynh Thành ngồi ở một bên đọc manga nhàn hạ, càng có lúc Đường Thời mặt không biểu tình đi trước, Cố Khuynh Thành lanh lợi ở bên cạnh anh, miệng luôn há ra như đang nói gì...
Những hình ảnh kia, đại đa số đều là khi đó, bị Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa hoặc là Tứ Nguyệt cầm máy chụp ảnh chụp lại, thậm chí bên trong còn có rất nhiều ảnh chụp, đều là Cố Khuynh Thành chưa hề biết.
Những hình kia, mặc dù là trạng thái tĩnh.
Nhưng khi chiếu trên màn hình lớn, Cố Khuynh Thành lại cảm thấy, chính mình phảng phất như xuyên về thời không, trở lại thủa niên thiếu, cùng Đường Thời đi qua những năm tháng ấy.
"Đó là thanh xuân, câu thơ ký hiệu, chớ trách tâm còn nhảy, anh có nhớ rõ một vài điều tốt đẹp, có lẽ viết cho em đã bị ném đi, như vậy mới phải, từng ít ngươi, em đã lấy được ở nơi khác."
Sau khi bài hát (thư tình năm đó) của Giang Mỹ Kỳ gần hết, màn hình lớn dừng lại ở hình Cố Khuynh Thành học cấp 3, sau đó màn hình trở nên mơ hồ, chữ viết Đường Thời uyển như, xuất hiện trên màn hình lớn.
Chỉ có một câu đơn giản: "Trên thế giới có rất nhiều điều tốt, nhưng người tốt nhất, cũng chỉ có một mình em."
Khi những chữ này xuất hiện, Đường Thời bỗng cất tiếng nói: "Từ khi em vào tiểu học đến khi em tốt nghiệp trung học, chỉ có mười năm, mười năm này, em và anh sẽ mãi mãi cùng chung nhịp đập."
Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm màn hình lớn, hoàn toàn quên lúc Đường Thời quỳ xuống, mang cho mình kinh ngạc, lại thay vào màn hình lớn, là những chữ Đường Thời viết cho cô, những lời Đường Thời nói cho cô.
Đường Thời vẫn duy trì tư thế quỳ như cũ, sắc mặt dịu dàng nhìn lên cô gái trước mặt đang nhìn màn hình lớn.
Tham gia xong sinh nhật, khách muốn rời đi, lúc này đều đã đứng ở trước của khách sạn, ngẩng đầu nhìn qua màn hình lớn, ngay cả đứa bé trông cửa dưới khách sạn Kinh Thành cũng chạy đến.
Người đi ven đường cũng dừng chân, xe cộ trên đường phố cũng hạ tốc độ, biến thành dừng lại, chỗ gần có người hạ cửa sổ xe xuống, nơi xa có người trực tiếp xuống xe nhìn.
Ảnh chụp trên màn hình lớn, biến thành ảnh Cố Khuynh Thành và Đường Thời học trường cấp 3 thời đại học.
Bọn họ ăn mặc đồng phục, ngày mùa hè đi dưới đám cây ngô đồng trong trường cấp 3, mùa đông đi dạo quanh khắp Cố Cung đại học, lễ Giáng Sinh đi qua khu đông người mua sắm.
Tiếng ca Giang Mỹ Kỳ, biến thành Trần Dịch Tấn ( chờ em yêu anh)..
Giọng Trần Dịch Tấn trầm thấp từ tính, mang theo mị lực xuyên thấu, được phụ trợ với những hình ảnh trên màn hình lớn kia, đều trở nên sinh động theo.
"Có thể là anh cảm giác sai, có lẽ là anh muốn quá nhiều, phải chăng mỗi người đều sẽ giống anh, sợ hãi muốn gặp em đã đi, có lẽ chưa bao giờ từng xuất hiện, như thế nào mới là giải thoát, chờ em, yêu anh, yêu anh..."
Sau cùng hình ảnh dừng lại ở chỗ Cố Khuynh Thành tốt nghiệp đại học, mang theo mũ cử nhân, đứng ở trên sân trường học, cầm lấy bó hoa Đường Thời đưa tới.
...