Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Cho nên Tứ Nguyệt liếc mắt Tô Niên Hoa đứng cạnh xe một cái, nhấp môi một chút, thấp giọng nói một câu: "Em đi lên trước."
Sau đó đều không đợi Tô Niên Hoa nói chuyện, liền vội vàng vào thang máy.
Tô Niên Hoa nhìn qua bóng lưng Tứ Nguyệt, vươn tay sờ sờ chìa khóa xe trong túi, cách túi quần, ấn mở khóa xe, anh mở cửa xe, đang chuẩn bị cúi người ngồi vào qua, động tác không tự chủ cứng đờ, anh nuốt hai ngụm nước bọt, tay nắm lấy cửa xe hơi dùng lực, dừng một chút, vẫn ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe, giẫm lên chân ga, đi ra khỏi bãi đậu xe.
Đêm hôm khuya khoắt, trên đường phố xe cộ thưa thớt, tốc độ xe Tô Niên Hoa cực nhanh, lái tới kinh bích huy hoàng, xe còn không có dừng hẳn, nhân viên đã chào đón, chờ đến khi anh vừa hạ cửa sổ xe, lập tức ân cần quen thuộc chào hỏi: "Tô tiên sinh, ngài đến? Vẫn an bài phòng bao cho ngài sao?"
Tô Niên Hoa gật gật đầu, vừa định tắt máy, sau cùng lại lắc đầu với người bên ngoài, sau đó một câu cũng không nói lần nữa, giẫm lên chân ga, chạy nhanh trên đường phố.
Tô Niên Hoa vòng qua cầu vượt phía trước, lái xe về nhà trọ dưới một lần nữa, anh tắt máy, ngồi trong xe một hồi, sau đó đẩy cửa xe ra, cất bước, đi về phía thang máy.

Tứ Nguyệt đứng trong thang máy, nhìn cũng không dám nhìn tới tới Tô Niên Hoa bên ngoài thang máy, chỉ là vội vội vàng vàng đóng cửa thang máy, sau đó trên mặt mới hiện thần thái khổ sở.
Hơn nửa năm, mỗi một ngày cô đều một mình ngồi thang máy về nhà sao?
Cô chẳng qua chỉ là bởi vì anh bị thương vì cô, mới đổi lấy tư cách ở lại trong bệnh viện chiếu cố anh, hiện tại anh đã trở về lạnh lùng như trước, không phải rất bình thường sao?
Cô không nên tham luyến nhiều như vậy...
Tứ Nguyệt không ngừng nói với chính mình, thế nhưng khi nhấn mật mã, đi vào trong nhà, đối mặt gian phòng trống rỗng, mắt cô vẫn không khắc chế được hiện ra một tầng sương mù.
Tứ Nguyệt tiện tay mở đèn phòng khách, đứng ở chỗ đổi giày, sau đó đi vào nhà bếp.

Trong cả căn phòng chỉ có một mình cô, yên tĩnh đến nỗi đều có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Tứ Nguyệt biết nay Tô Niên Hoa xuất viện, cho nên buổi sáng cố ý cho nhân viên làm thêm giờ, để cho người ta chuẩn bị rau xanh mới mẻ và đồ ăn khuya.
Tô Niên Hoa chưa có về nhà, cô cố ý chuẩn bị ăn khuya, giống như trước đây, vẫn là rơi vào trong thùng rác.
Tứ Nguyệt mở tủ giữ nhiệt, nhìn chiếc bánh ngọt đáng yêu xinh đẹp bên trong, mím mím môi, sau đó bưng ra, đang chuẩn bị đổ vào trong thùng rác, đột nhiên lại nghe thấy cửa phòng khách bị đẩy ra
Tứ Nguyệt bưng bánh ngọt, đi ra nhà bếp, kết quả cùng ánh mắt Tô Niên Hoa đẩy cửa vào đụng nhau.
Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt đối mặt mười giây đồng hồ, liền chuyển ánh mắt, cúi xuống đổi giày, tiện tay đặt chìa khóa xe ở trước tủ giày, lúc đi ngang qua phòng khách, quét đến bánh ngọt trong tay Tứ Nguyệt, anh nghĩ một hồi, mở miệng hỏi: "Ăn khuya?"
Tứ Nguyệt chớp mắt mấy cái, lấy lại tinh thần, ý thức được đây không phải là mình đang nằm mơ, cô chậm rãi gật đầu, sau đó ý thức được mình quá khô khan, vội vàng lên tiếng hỏi một câu: "Bữa tiệc anh cũng không có ăn cái gì, hiện tại có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?"
Tứ Nguyệt nói xong câu đó, liền cảm thấy mình giống như có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận