Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Sau khi sinh mổ, chuyện vợ chồng, tốt nhất là hai tháng sau mới được làm.....
Ngày sinh nhật Cố Khuynh Thành hôm nay, còn kém hai ngày nữa mới đến hai tháng.
Đường Thời mặc dù rất khó chịu, nhưng là cuối cùng vẫn không nỡ bỏ vượt qua Lôi Trì, chẳng qua là hôn hít môi Cố Khuynh Thành, lôi kéo tay cô, làm cho cô giúp mình giải quyết.
Làm vậy, mặc dù không đủ sướng khoái lâm ly, nhưng là cũng làm cho Đường Thời không phải khó chịu, lúc kết thúc, anh ôm Cố Khuynh Thành hôn càng thêm sâu, cả trong nhà đầy dẫy đều là mùi vị của anh.
Đường Thời đi trong phòng vệ sinh tắm một cái, cầm lấy khăn lông ướt đi ra, vội tới lau tay cho Cố Khuynh Thành, thì thấy cô đã ôm chăn mềm nhũn ngủ say.
Đường Thời cẩn thận cầm lấy tay cô, giúp cô lau một lần, sau đó cúi đầu, hôn cái trán của cô một chút.
Cố Khuynh Thành mơ mơ hồ hồ mở mắt, ánh mắt nhìn Đường Thời, tựa như chưa tỉnh, cô cong miệng, hướng trong ngực Đường Thời nhích lại gần, sau đó thấp giọng nói một câu: "Thời Gian, tìm một ngày nắng đẹp, chúng ta đi đăng ký nhé?"
Đường Thời tâm thần nhộn nhạo, mặt mày đều mang nét ấm áp như nước mùa xuân, thanh âm anh có chút khàn khàn nói một chữ "Tốt", sau đó cúi đầu, yêu thương hôn sợi tóc Cố Khuynh Thành một chút, sau đó đứng dậy, cầm lấy khăn lông đi phòng tắm.
Đường Thời đi ra ngoài, thời điểm chuẩn bị bò lên giường, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, trong lúc bất chợt chấn động, Đường Thời nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, là Lục Nhiên gọi tới, anh trấn an Cố Khuynh Thành bị làm cho nhíu mày một chút, sau đó nghe điện thoại, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở trước cửa sổ, hướng về phía trong điện thoại chậm rãi lên tiếng: "Hơn nửa đêm, chuyện gì?"
"Trình Tả Ý tự mình đụng xe rồi."
Đường Thời chau ấn đường lên thật chặt: "Đã chết?"
"Không chết, nhưng mà cũng không khác chết là mấy."
"Có ý gì?"
"Chính là đụng hư não, có thể cả đời sữ như kẻ ngốc, sau khi tỉnh lại, rất có thể ai cũng không nhận ra, chuyện gì cũng không nhớ rõ."
"... " Đường Thời không nói chuyện.
Lục Nhiên ở trong điện thoại nặng nề thở dài một hơi, sau đó còn nói: "Thật ra thì đối với cô ta mà nói, coi như là một loại kết cục tốt đẹp, vẫn tốt hơn là thần trí thanh tỉnh ở trong ngục chịu đựng mười năm a."
Đường Thời lúc này mới khẽ giật mình, hướng về phía trong điện thoại thấp giọng nói: "Chuyện này không để cho Khuynh Khuynh biết."
Cúp điện thoại, Đường Thời đứng ở trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa hồi lâu, mới xoay người về phòng ngủ.
Anh vén chăn lên, nằm ở trên giường, cô nàng đang ngủ say liền tự động chui vào trong ngực của anh, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngọt ngào ngủ.
Đường Thời nhìn cô ngủ, tâm tình khẽ chuyển biến tốt đẹp đi một tí.
Có vài người, vốn là như vậy, không thông minh, nhưng hết lần này tới lần khác đều muốn đưa đùa bỡn tâm cơ, không có thiện lương, làm việc còn không tự lượng sức mình.
Có đôi lúc, không phải là anh muốn quá tàn nhẫn, mà là cô ta tàn nhẫn trước.
Có lẽ giống như Lục Nhiên nói, đối với cô ta mà nói, có lẽ là kết cục tốt nhất, quên mất hết thảy chuyện xấu cô đã làm, không yêu người xấu, chỉ đơn thuần làm một kẻ ngu ngốc.
Đúng, người xấu, anh đối với cô ta mà nói, không phải là người xấu sao?
--
Sau ngày Đường Thời cầu hôn, Đường gia cùng Cố Gia liền bắt đầu thu xếp hôn lễ của Đường Thời cùng Cố Khuynh Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui