Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Tứ Nguyệt thực sự rất muốn cự tuyệt, bời vì cô nghĩ tới muốn bỏ việc yêu Tô Niên Hoa...
Thế nhưng, khi cô nghe xong những lời này, cô lại có chút không biết nên mở miệng cự tuyệt như thế nào.
Lục Tục giống như hiểu sự khổ sở của cô, vươn tay, vỗ vỗ bả vai cô, cho cô một nụ cười, thông cảm nói: "Chớ nóng vội cự tuyệt tôi, hãy suy nghĩ những lời tôi nói, dù chúng ta còn là bạn tốt."
Nói xong, Lục Tục cởi dây an toàn cho Tứ Nguyệt, mở cửa xe thay cô: "Được rồi, thời gian không còn sớm, về nhà sớm nghỉ ngơi đi."
Dừng một chút, Lục Tục bổ sung: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Tứ Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu, sau đó cầm lấy túi của mình, xuống xe.
Tứ Nguyệt đóng cửa xe, đứng ở ven đường, vẫy tay với Lục Tục trong xe, Lục Tục hạ cửa sổ xe xuống, cho cô một nụ cười, sau đó mới khởi động xe, chậm rãi rời đi.

Tứ Nguyệt đợi đến khi không còn thấy bóng dáng chiếc xe, mới chậm rãi xoay người, đi về phía nhà.
Thực ra thì nay cô rất vui, cũng không phải bởi vì ở cùng một chỗ với Lục Tục, mà chính là thật lâu rồi không có thời gian rảnh rỗi buông lỏng như vậy, thế nhưng những vui vẻ này, lại bị Lục Tục bất chợt tỏ tình đánh tan toàn bộ, ngược lại làm cho lòng cô trở nên nặng nề.
Lục Tục nói, phương pháp tốt nhất quên một người, chính là tìm một người khác thay thế người kia.
Thế nhưng nếu như, người kia không thay thế được, là cô không thể quên được, cũng không muốn quên mất?
Mặc dù Lục Tục để cô suy nghĩ, cô biết, mặc kệ cô suy nghĩ bao lâu, cô đều không thể từ bỏ được Tô Niên Hoa, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Cô thấy nặng nề, là bởi vì cô thật sự rất thích người bạn này, thế nhưng nếu cô cự tuyệt Lục Tục, cũng sẽ mất đi người bạn này.
Nghĩ tới đây, Tứ Nguyệt không nhịn được nổi lên một tia đắng chát.

Nhìn xem Tứ tiểu thư, cô vì yêu một người đàn ông, không tiếc bỏ qua người đàn ông ưu tú từ bỏ sự nghiệp ở Pháp vì mình, thậm chí còn mất đi một ngươi bạn đối tốt với mình.
Cô vì anh mất đi nhiều như vậy, kết quả đổi lấy cái gì?
Là người vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu cô.
Tứ Nguyệt vào thang máy, đi lên tầng nhà mình, cô đứng ở trước cửa, điền mật mã vào, sau đó vươn tay đẩy cửa ra, cô đang chuẩn bị đi vào, kết quả lại nghe thấy trong cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Tứ Nguyệt có chút hồ nghi nghiêng đầu nhìn, trong lòng nghĩ, người nào đêm hôm khuya khoắt lên lầu không đi thang máy mà lại đi cầu thang, kết quả cô còn chưa nghĩ hết, liền nhìn thấy Tô Niên Hoa ánh mắt đỏ ửng cất bước, chậm rãi từ cầu thang lên.
Tứ Nguyệt bất ngờ cứng ngắc tại chỗ, nhìn qua Tô Niên Hoa dần dần tới gần, cả người cô đều hoảng hốt, thẳng đến khi Tô Niên Hoa đứng ở trước mặt cô, ánh mắt cô còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh, cứng nhắc mở miệng, hỏi một câu: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Tô Niên Hoa không có lên tiếng, chỉ là cất bước tiến tới gần cô.
"Anh đến tìm em có chuyện gì không?" Tứ Nguyệt vừa hỏi ra vấn đề thứ hai, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trên người Tô Niên Hoa, cô không nhịn được nhíu chặt mày: "Anh uống rượu?"
Tứ Nguyệt vừa nói hết, cả người cô đột nhiên bị Tô Niên Hoa đẩy lên trên vách tường, hung hăng ngăn chặn môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận