Tô Niên Hoa nghe đến đó, có chút nghe không vô.
.
.
.
?
Ở trong trí nhớ của anh, Tứ Nguyệt trời sinh tính kiêu ngạo rất ít theo trò chuyện quen thuộc với đàn ông vậy, chắc hẳn cái người đàn ông tên"Lục Tổng" này, có phân lượng không tầm thường trong lòng cô.
Mặc dù Tô Niên Hoa không muốn nghe, thế nhưng tiếng Tứ Nguyệt, lại vẫn chui vào trong tai anh như trước: "Được, vậy tôi ở Bắc Kinh chờ Lục Tổng đến...!Tốt, không có vấn đề, Lục Tổng đến, khẳng định tôi sẽ tự mình ra sân bay đón Lục Tổng, mang Lục Tổng đi chơi toàn bộ Bắc Kinh! ...!Ân, tốt, bái bai, biết rồi, tôi sẽ sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon."
Tứ Nguyệt cúp điện thoại, tài xế đã lái tới dưới nhà Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đã đến nơi, liền nhét điện thoại di động vào trong túi, quay đầu, nói với Tô Niên Hoa nói: "Em xuống đây."
Tô Niên Hoa còn đắm chìm trong cuộc điện thoại của Tứ Nguyệt, đối mặt với lời Tứ Nguyệt nói, không có bất kỳ phản ứng gì.
Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa không có lên tiếng, liền rủ tầm mắt xuống, che lấp mắt mất mát, nói một câu "Gặp lại" với tài xế, rồi đẩy cửa xe ra, xuống xe rời đi.
Chờ đến khi Tô Niên Hoa lấy lại tinh thần, tài xế đã lái xe đi về phía nhà anh, cô gái ngồi bên cạnh anh, đã từ lúc anh không biết rời đi.
Tô Niên Hoa nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vị trí vừa rồi của Tứ Nguyệt ngồi, ngơ ngẩn xuất thần.
Lục Tục sau hôm gọi cho Tứ Nguyệt, thật sự từ nước Pháp bay đến Bắc Kinh.
Đối với Tứ Nguyệt mà nói, Lục Tục thật sự có sự tồn tại đặc biệt với cô, một năm đầu qua nước Pháp, Lục Tục giúp cô rất nhiều, huống chi bọn họ cùng nhau phấn đấu làm việc, cùng nhau thức đêm, cùng nhau ăn uống, thậm chí có đôi khi, bời vì công việc khẩn trương, còn cùng nằm up trên bàn làm việc trong phòng ngủ.
Khi đó, mỗi lần Tứ Nguyệt tỉnh ngủ, trên vai đều sẽ được khoác áo khóc, là của Lục Tục.
Tuy nhiên Lục Tục chưa bao giờ ám chỉ biểu thị gì với Tứ Nguyệt, có lẽ khoác áo khoác chỉ là tác phong thân sĩ, nhưng đối với Tứ Nguyệt lẻ loi một mình ở nước Pháp, vậy thì thật sự để cô cảm thấy ấm áp.
Cho nên, Tứ Nguyệt ngay khi Lục Tục tới Bắc Kinh, trực tiếp xin công ty nghỉ, đi đón Lục Tục.
Tô Niên Hoa nghe xong cú điện thoại kia của Tứ Nguyệt, vẫn lưu ý cử chỉ của Tứ Nguyệt, hôm anh bước vào công ty, kết quả không nhìn thấy Tứ Nguyệt tới công ty, anh không nhịn được tùy ý hỏi thư ký Tứ Nguyệt, biết được Tứ Nguyệt có việc, xin phép nghỉ.
Trong nháy mắt Tô Niên Hoa liền đoán được, rất có thể là Tứ Nguyệt đi ra sân bay đón người đàn ông tên Lục Tục kia.
Đêm đó khi anh biết cái tên này, anh về đến nhà, còn cố ý điều tra một chút.
Pháp tịch người Hoa, thiếu niên tinh anh, có lý lịch xuất sắc, tướng mạo anh tuấn, dáng người mạnh mẽ, quan trọng hơn là, ba năm rưỡi anh ta với Tứ Nguyệt chung sống, hai người hợp tác làm cho công ty FS lên Sàn.
Kết quả điều tra, làm Tô Niên Hoa cảm thấy quan hệ giữa Lục Tục và Tứ Nguyệt không thể tầm thường, cho nên khi anh biết Tứ Nguyệt không có đi làm, nghĩ một hồi, cũng nghỉ phép ở công ty, lái xe qua sân bay.