—
Hai người không hẹn mà cùng ngước mắt, ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu.
Giang Dục là người đầu tiên có phản ứng, cậu thấy Lê Ứng gần như dán sát vào mình, chóp mũi và đôi mắt anh ở ngay trong tầm mắt, rõ ràng đến từng sợi lông mi.
Giang Dục lùi về sau gần như ngay lập tức, sau đó liếc nhanh sang Lê Ứng.
Người kia lại buông mắt, không hề nhìn cậu.
Giang Dục bèn với lấy chai nước trên bàn rồi hớp hai ngụm.
Thoáng thấy động tác của cậu, Lê Ứng nhấp nhấp môi dưới, sau đó giương mắt nhìn về phía màn hình máy tính.
Hai người ăn ý giữ im lặng, một người chơi game, một người ngồi cạnh xem, thỉnh thoảng Giang Dục lại lên tiếng chỉ dẫn.
Không ngoài dự đoán, không lâu sau anh da đen trong game đã bị đánh bại một cách thê thảm.
Thế là Lê Ứng không chơi nữa, nhường chỗ cho Giang Dục.
Thấy anh đứng dậy, Giang Dục quệt mũi, khẽ lên tiếng: “Ồ.”
Trước đó Lê Ứng chơi game không dùng tai nghe, lần này Giang Dục đeo tai nghe lên, rủ đám Lý Văn Hạo chơi cùng.
Xưa nay bọn họ chơi game khá bỗ bã.
Nghe tiếng mắng mỏ và cười đùa quen thuộc vang lên trong tai nghe, bấy giờ Giang Dục mới thấy xúc cảm kì lạ vấn vít trong lòng dần tản đi.
Lê Ứng đi đến trước tủ lạnh.
Nghe tiếng Giang Dục cười nói với bạn học vang lên sau lưng, anh lấy ra một chai nước đá, ngửa đầu uống hơn phân nửa.
Đoạn anh cụp mắt, chẳng biết đang suy tư điều gì.
Mỗi khi đùa giỡn với bạn bè, giọng Giang Dục luôn có vẻ biếng nhác và thờ ơ, nghe rất êm tai.
Khiến Lê Ứng không khỏi nhớ đến nhiệt độ trên chóp mũi mình khi ấy.
Hâm hấp, rồi lại âm ẩm.
–
Đêm hôm ấy, Lê Ứng làm một bàn đồ ăn toàn món Giang Dục thích.
Không biết do chán cơm nhà hay do tay nghề Lê Ứng tốt, Giang Dục cảm thấy Lê Ứng nấu ăn còn ngon hơn bố mẹ cậu.
Bữa ăn vô cùng phong phú, Giang Dục chén sạch tất cả các món trên bàn, ấy vậy mà vẫn còn liếm môi chưa đã thèm.
Thấy cậu dừng đũa, Lê Ứng hỏi: “Ngon không em?”
Giang Dục ngồi thừ trên ghế, cậu nghe vậy thì gật đầu, bật ngón cái với anh: “Không khác gì đầu bếp chuyên nghiệp, ngon hơn bố mẹ em nấu luôn.”
Nói xong, Giang Dục nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Dưới ngọn đèn đêm, cậu khẽ nheo mắt, cảm giác vừa lười biếng vừa dễ chịu: “Ai ăn đồ anh nấu mỗi ngày, một năm chắc phải tăng năm mươi cân mất.”
Hai người ngồi đối diện nhau, Lê Ứng nhìn cậu cách một cái bàn, anh nghe vậy thì chậm rãi cười, sau đó nói: “Nếu em thích, lúc nào em cũng có thể đến đây ăn cơm với anh.”
Giang Dục mở mắt nhìn anh.
“Hầu như anh luôn tự nấu.” Lê Ứng nói.
Dừng lại một chút, anh khẽ buông mắt rồi nói tiếp, “Thật ra ăn cơm một mình buồn lắm.
Làm nhiều thì lãng phí, làm ít thì không đủ.” Nói xong, anh lại cười nhạt, giương mắt nhìn về phía Giang Dục: “Còn chẳng được ai khen nữa.”
Nghe thế, Giang Dục cũng bật cười, cậu ngồi dậy rồi tò mò hỏi anh: “Thế sao anh không mời bạn học đến ăn cơm?”
Lê Ứng nhìn cậu, hai người chạm mắt nhau vài giây.
Giang Dục khẽ chớp mắt, chợt nghe Lê Ứng thong dong nói: “Chẳng phải vì bọn mình thân thiết, lại còn hợp bát tự, nên anh mới mời em đó thây?”
Giang Dục lập tức vui vẻ, cậu gật đầu, giọng nói cũng nâng lên: “Cũng đúng.”
Hai người lặng lẽ ngồi trong chốc lát, Giang Dục lại nói: “Nhưng chắc bọn mình không ăn chung được rồi.
Thỉnh thoảng ăn thì được, chứ ngày nào cũng ăn, em sợ hai năm sau em lăn mất, khó mà giữ nổi vẻ đẹp trai.”
“Không đâu.” Lê Ứng nói, “Nếu em kiểm soát lượng ăn, tập thể dục thường xuyên, dù có qua bao nhiêu năm thì em vẫn sẽ đẹp trai như thế.”
Nhìn xem, nhìn xem, cái anh này dẻo miệng ghê chưa, lần nào cũng biết cách vỗ về người khác khiến họ vô cùng thoải mái.
Từ bé đến lớn, Giang Dục chưa từng được ai dỗ dành với lời lẽ ngọt xớt như vậy.
–
Cơm nước xong, Lê Ứng cho bát dĩa vào máy rửa chén trong phòng bếp, Giang Dục thì đứng dậy đi dạo một lúc.
Giang Dục đã đến căn hộ này vài lần nên đã dần quen.
Cậu dạo một vòng trong phòng khách, rảnh rỗi đến mức nhàm chán, thế là lại đi đến phòng bếp, tựa mình vào khung cửa.
Đúng là đã đẹp trai thì làm gì cũng đẹp, Giang Dục thầm nghĩ.
Cậu hỏi: “Em nghía qua kệ sách của anh được không?”
“Được chứ.” Lê Ứng xoay người lại, “Trong phòng ngủ đó em, phòng anh thì em cứ vào tùy ý, không cần hỏi đâu.”
Giang Dục nghe vậy thì khẽ nhướng mày, cậu gật đầu, cũng không để ý nhiều đến chi tiết ấy.
Dù sao thì đối với cậu, phòng ngủ cũng không phải là một nơi quá riêng tư, người nhà và bạn bè thân thiết có thể ra vào rất bình thường.
Phòng ngủ của căn hộ không lớn, song Lê Ứng dọn dẹp rất ngăn nắp.
Ngoài giường và ngăn tủ, trong phòng còn có một kệ sách và một cái bàn học.
Bước chân vào phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt Giang Dục là một con Pikachu cỡ lớn được đặt trên ghế sô-pha nhỏ cạnh giường.
Pikachu có đôi chân ngắn ngủn, được chủ nhân đặt ngồi ngay ngắn trên sô-pha, trông rất đáng yêu.
Vừa mới liếc qua, Giang Dục đã nhận ra con Pikachu này chính là con mà cậu đã thắng được sau mười phát súng trúng đích ở chợ đêm.
Cậu rất đỗi bất ngờ, đi đến sờ sờ nó.
Nựng Pikachu một cái, cậu không khỏi nghĩ bụng, đúng là phần thưởng sau mười phát súng liên tục có khác, sờ trong tay có cảm giác rất mềm, chất liệu không tệ.
Lúc này ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, không lâu sau Lê Ứng bước vào.
Giang Dục nghe tiếng bèn nghiêng đầu: “Anh còn giữ con thú bông này à? Em cứ tưởng anh vứt rồi chứ.”
“Sao lại vứt?” Lê Ứng hỏi.
Anh cầm một ly nước trái cây, đi đến đưa cho Giang Dục, giọng điệu tỏ vẻ khó hiểu.
“Em tưởng anh không thích mấy thứ như vậy.” Giang Dục nhận lấy nước trái cây, cậu hớp hai ngụm, thuận miệng đáp.
Nói xong, cậu đặt ly lên bàn, lười biếng ngồi xuống trước bàn học, tiện tay lật mở một quyển sách chuyên ngành.
Lê Ứng tựa mình vào cạnh bàn nhìn cậu lật từng trang sách, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Song, chuyên ngành của Giang Dục khó mà theo kịp được ngành học của bọn anh.
Lê Ứng biết, khả năng cao là cậu không hiểu được cuốn sách này.
Quả nhiên, chưa đến nửa phút sau, Giang Dục đã bắt đầu mò mẫm những thứ khác trên mặt bàn.
Tuy cậu không thích đọc sách, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất thích chạm vào sách.
Nghĩ đến đây, khóe môi Lê Ứng không khỏi cong lên.
Giang Dục luôn nghĩ mình có tật hơi táy máy, nếu bị ép ngồi im không nhúc nhích thì cậu sẽ cảm thấy bứt rứt.
Vậy nên những lúc không chơi game, cậu rất thích sờ chỗ này rồi lại chạm chỗ kia, chỉ đơn giản là ngứa tay thế thôi.
Giang Dục tiện tay lật tài liệu trên bàn, cậu còn chưa kịp đọc rõ chữ thì đã thấy có thứ gì đó rơi ra khỏi xấp tài liệu, rớt xuống mặt bàn.
Giang Dục nhặt mẩu tiêu bản hình lá cây lên, cậu ngắm nghía một lúc, chợt ngẩng đầu nhìn Lê Ứng: “Chiếc lá này có vẻ quen quen.”
“Ừ.” Lê Ứng thẳng thắn thừa nhận, “Là chiếc lá mà em cho anh đấy.”
Nghe vậy, Giang Dục tròn mắt, cảm thấy rất đỗi bất ngờ.
Lê Ứng thấy thế thì cười nhạt, anh nhận lấy phiến lá trong tay Giang Dục, nhìn một lát rồi đưa mắt về phía cậu: “Lúc trước em đã nói, chỉ cần anh cầu nguyện với nó, em sẽ thực hiện một nguyện vọng giúp anh phải không?”
Khi ấy Giang Dục chỉ đùa cho vui, đó là câu nói cậu nghĩ ra trong lúc cao hứng, bấy giờ cậu đã quên mất mình từng nói những gì rồi, nhưng nhìn chung thì ý cậu là thế.
Nghe vậy, Giang Dục không nhịn được mà bật cười thành tiếng, giọng điệu nghiêm túc của Lê Ứng khiến cậu thấy hơi hài hước.
Lời thoại gì mà trẻ trâu vậy trời.
“Đấy là em trêu anh thôi, anh tin thật hả?” Giang Dục nói, “Anh nhìn đi, em có năng lực gì mà giúp anh thực hiện nguyện vọng? Những thứ em có thể làm giúp anh, anh có thể tự mình làm xong mấy đời rồi.”
Lê Ứng nhìn cậu vài giây, anh khẽ vân vê cuống lá một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Ai cũng có chỗ đặc biệt của riêng họ, chắc chắn có một số việc mà chỉ em mới có thể làm được.”
Nói đến đây, Lê Ứng khựng lại một chút, sau đó anh nhẹ nhàng cười nói: “Thế nguyện vọng này còn được tính không?”
Giang Dục không ngờ Lê Ứng lại nghiêm túc như vậy.
Cậu nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, nói với vẻ do dự: “Tính cũng được thôi.”
“Nhưng em phải báo trước với anh, năng lực em có hạn, anh đừng hi vọng quá nhiều, đừng yêu cầu những thứ nằm ngoài khả năng của em.” Nói xong, Giang Dục lại cười, “Còn nữa, em không làm những chuyện gây hại cho người khác đâu.”
“Ừ.” Lê Ứng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, “Yên tâm, anh không bắt em gây hại cho ai cả, cũng không bắt em làm chuyện gì nằm ngoài khả năng của em đâu.”
“…Thế thì được.” Dứt câu, giọng Giang Dục còn thoáng nâng lên.
Đây là lần đầu tiên cậu chơi trò này, thấy cũng vui vui.
“Vậy em sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của anh.
Sau này nếu anh nghĩ ra chuyện gì mà chỉ em có thể làm được, anh cứ mang chiếc lá này đến gặp em, em sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn nguyện vọng của anh.”
Lê Ứng nhìn cậu, hai mắt cong lên thấp thoáng vẻ vui sướng, thế rồi anh dịu giọng đáp: “Được.”
–
Chiều Thứ ba, Giang Dục không có tiết, cậu uất ức tuân theo lời mẹ, đến đưa đồ ăn cho cô con gái rượu đang làm việc vất vả của bà.
Vừa bước xuống taxi, Giang Dục đã trông thấy Lê Ứng ở ven đường, bỗng chốc cảm thấy mừng rỡ.
Cậu nghĩ bụng, hai người bọn cậu có duyên thật, đúng lúc cậu không cần gọi Giang Mộng xuống đón nữa.
Song, chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra có một cô gái đang đứng đối diện Lê Ứng.
Hai người giáp mặt trò chuyện, vì chênh lệch chiều cao nên Lê Ứng còn phải cúi đầu xuống nhìn đối phương.
Giang Dục thoáng sững ra.
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cậu là, có lẽ đây chính là vị tiểu tiên nữ mà Lê Ứng vẫn hằng mong mỏi.
Khu vực này khá vắng vẻ, Giang Dục dừng xe ngay trước cửa tòa nhà, chỉ cách chỗ hai người Lê Ứng đang đứng vài bước chân.
Đến khi taxi đi mất, ngoài cột điện ra, trên con đường vắng ngắt chỉ còn lại ba người bọn họ.
Giang Dục đứng thù lù ở đó nên rất dễ thấy, Lê Ứng vừa nghếch mắt lên đã trông thấy cậu.
“Sao em lại đến đây?” Lê Ứng hơi bất ngờ, giọng anh khó nén được chút mừng rỡ.
Giang Dục nghe vậy bèn bước đến, chìa bình giữ nhiệt mình đang cầm trong tay ra: “Còn sao trăng gì nữa, đến giao canh tẩm bổ cho đại tiểu thư nhà em.”
Nói xong, ánh mắt cậu rơi xuống cô gái ở phía đối diện.
Cô đang dõi theo Giang Dục, dường như đang thắc mắc cậu là ai.
Cô gái này không có mặt trong buổi họp lớp cấp ba, Giang Dục vừa liếc mắt là đã nhận ra ngay.
Vì khiếu thẩm mỹ của cậu cũng coi như bình thường, trông cô gái này xinh hơn mà cũng thời thượng hơn hẳn.
Lê Ứng nhìn Giang Dục trong chốc lát, anh đánh mắt sang nữ sinh nọ, thấy cô nhìn cậu thì giới thiệu: “Đây là Giang Dục, em trai của Giang Mộng.”
Cô gái có vẻ bất ngờ, sau đó cười rồi tự giới thiệu bản thân với Giang Dục.
Cô là bạn cùng trường của Giang Mộng và Lê Ứng, trưa nay vài người bạn hẹn nhau đến đây để tổ chức liên hoan với đám bạn học bên này.
Giang Dục nghe vậy bèn nghĩ bụng, thế là không phải tiểu tiên nữ rồi.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi liếc sang Lê Ứng.
Anh vẫn đang nhìn cậu, biểu cảm trên mặt khá lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.
Phải chăng là vì có thêm cậu, Giang Dục có cảm giác Lê Ứng và cô bạn kia cũng không tiện nói tiếp chủ đề ban nãy nữa.
Hai người thuận miệng tán gẫu vài câu, Lê Ứng bèn ngỏ ý quay về làm việc.
Nghe vậy, cô gái kia lập tức quýnh lên.
Cô nhìn thoáng qua Giang Dục, sau đó bất chấp tất cả mà nói với Lê Ứng: “Nếu mình đi nước ngoài, có thể mấy năm sau cũng không quay về nữa.”
Nói đến đây, cô khựng lại một lát, bỗng hít một hơi thật sâu: “Lê Ứng… Cậu thật sự không cho mình một cơ hội được sao? Mình…”
Giang Dục: “.
.
.”
Đậu xanh, đứng cả buổi mới biết mình đâm đầu vào ngay hiện trường tỏ tình, xấu hổ chết mất!
Lê Ứng im lặng trong nháy mắt, anh vô thức liếc sang Giang Dục.
Cậu đang đưa mắt đi xa, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Thế mà chẳng hiểu vì sao, Lê Ứng lại có cảm giác cậu nóng lòng muốn biến mất khỏi tình huống xấu hổ này lắm rồi.
Qua một lúc lâu sau, Lê Ứng mới chậm rãi mở lời: “Vấn đề không nằm ở chỗ tôi có cho cậu cơ hội hay không.”
Khi Lê Ứng cất tiếng, Giang Dục cũng bất giác nhìn về phía anh.
Ấy vậy mà giây tiếp theo, Lê Ứng đã ném cho cậu một tin tức động trời.
“Vấn đề là, tôi thích con trai.”
—
Hết chương 27.
Tác giả có điều muốn nói:
Giang Dục: Σ(⊙▽⊙”a! ! !
------oOo------