—
Lê Ứng khẽ cụp mắt, nhấp một ngụm thuốc.
Vài giây sau, khóe miệng Trần Trình cong lên, nụ cười trên môi mang theo ý tứ sâu xa: “Tôi nghĩ là — bạn nhỏ của ông ghen rồi đấy.”
Dù rằng Lê Ứng là một người rất nhạy bén, có thể đoán ra được hắn sẽ nói như vậy, nhưng đến khi nghe thấy tận tai, anh vẫn vô thức giật mình.
Lê Ứng thoáng cụp mắt, dừng ánh nhìn trên ngọn đèn trong vườn hoa.
Ánh đèn ban công hắt hiu, gương mặt anh khuất dần trong bóng tối, khiến người khác không thể nhìn rõ.
Hồi lâu sau, Lê Ứng nhẹ giọng nói: “Không đâu, em ấy chẳng có lí do gì để ghen.
Em ấy chỉ hơi lười, lại còn sợ người lạ mà thôi.”
Nghe vậy, Trần Trình không có phản ứng gì.
Một lát sau, hắn cười khẽ rồi nói: “Đương nhiên ông hiểu cậu ấy hơn tôi, cũng có thể đúng như lời ông nói.”
Dứt lời, Trần Trình thoáng dừng lại, hắn khẽ liếc Lê Ứng rồi mới nói tiếp: “Nhưng người anh em à, người trong cuộc thì mê muội, người bên ngoài lại nhìn thấy rõ ràng.
Tuy mấy khoản khác ông rất trâu bò, nhưng suy cho cùng ông vẫn chưa yêu đương lần nào.
Còn tôi lại vừa khéo có nhiều kinh nghiệm hơn ông một chút.
Ông cũng biết rồi, bạn gái tôi rất hay hờn dỗi ghen tuông, tôi được tôi luyện từ đó ra hết đấy.”
Lê Ứng không đáp, hai người cứ thế đứng hóng gió trong chốc lát.
“Dù có nói thế nào, một điều chắc chắn là cậu ấy rất trân trọng ông.” Trần Trình nói.
Hắn cũng sợ mình phán nhầm, đến lúc đó lại khiến Lê Ứng mừng hụt một trận.
Một người chưa từng được nếm quả ngọt, đã quen với việc ngậm đắng nuốt cay, sẽ thấy mọi chuyện rất bình thường.
Chỉ sợ nếm được hương vị kia rồi, đến lúc buông tay lại không phải là chuyện dễ dàng.
“…Sở dĩ em ấy nhìn ông với ánh mắt kì lạ, có thể là do em ấy cho rằng ông là người tôi thích.” Lê Ứng nhàn nhạt giải thích.
“Hở?” Trần Trình khẽ nhướng mày, ngạc nhiên thấy rõ: “Là sao? Ông come out với cậu ấy rồi à?”
Lê Ứng khẽ ừ.
Trần Trình hơi bất ngờ: “Vậy mà quan hệ của bọn ông vẫn thân mật thế kia? Ông có chắc là cậu ấy thẳng không?”
“Ừ, ít nhất thì người yêu trong tưởng tượng của em ấy đều là con gái.” Lê Ứng nói.
Im lặng một thoáng, Trần Trình nhìn Lê Ứng một cách chăm chú: “…Ông từ từ đã, để tôi đặt mình vào trường hợp kia.
Nếu ông come out với tôi, tôi có còn thân mật với ông như vậy không…”
Giây lát sau, Trần Trình nói: “Chịu rồi, tưởng tượng không ra, ông đã bao giờ thân mật với tôi đâu.”
Dừng một chốc, hắn lại nói: “Nhưng tôi cũng ngờ ngợ được một chút, nếu là anh em tốt thì sẽ không ghen tuông vì chuyện này đâu.”
Nói xong, Trần Trình lại không khỏi tò mò: “Cơ mà ông come out thế nào vậy? Sao cậu ấy lại nghĩ — ông và tôi?”
“Tôi cũng không rõ em ấy nghĩ thế nào.” Dứt lời, Lê Ứng không nhịn được mà nở nụ cười.
Vừa nhắc đến Giang Dục, độ cong trên khóe môi anh lại thêm phần dịu dàng.
“Tôi chỉ nói tôi thích một người, nhưng người đó không thích tôi.
Còn lại đều là do em ấy tự suy đoán ra.”
Trần Trình nhìn anh vài giây, hắn im lặng một lát, không khỏi lắc đầu cười: “Ông tiêu rồi, ông tiêu thật rồi.”
Lê Ứng cũng không hỏi hắn “tiêu” là ý gì, dường như về khoản này, hai người có một sự ăn ý nhất định.
Im lặng trong giây lát, Trần Trình chợt lia mắt sang rồi ngỏ ý: “Không thì ông tìm cơ hội thăm dò thử đi?”
“Dù sao thì ông cũng phải cho người ta quyền được biết chứ?” Trần Trình nói.
Lê Ứng khép hờ mi mắt, ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp vào tay vịn.
Hai người lại tán gẫu câu được câu không một lúc.
Trước khi đi vào, Trần Trình còn cố tình kéo vạt áo Lê Ứng, sau đó thoáng ghé vào tai anh: “Ông nhớ quan sát Giang Dục một chút, nếu tôi đoán không nhầm, nãy giờ phải đến tám phần là cậu ấy ghen.
Đặc biệt là nếu cậu ấy còn nghi ngờ ông thích tôi.”
Nói xong câu cuối cùng, Trần Trình cũng không kìm được mà nở nụ cười, hắn bèn đùa giỡn với Lê Ứng: “Nếu ông thấy tôi không tệ, tôi cong vì ông một chút cũng không sao.
Ông bằng lòng bao nuôi tôi không? Tôi không đắt lắm đâu, hơn nữa tôi còn biết điều, cho dù ông đi chơi với Giang Dục thì tôi cũng không ghen…”
Lê Ứng liếc hắn một cái, anh chừa lại cho hắn chút mặt mũi, nhấc chân bước vào trong phòng.
Trong phòng riêng, ai ca hát thì ca hát, ai uống rượu thì uống rượu, cả đám vô cùng ầm ĩ.
Khi Lê Ứng bước vào, Giang Dục đang bị Triệu Văn lôi đi chơi trò chơi, ai thua phải uống rượu.
Có lẽ Giang Dục thật sự không thích hoàn cảnh nhốn nháo như thế này, trông cậu không hề vui vẻ chút nào.
Lê Ứng thấy vậy bèn giải vây cho cậu, kéo cậu ra khỏi vòng trò chơi.
Hai người ngồi xuống một góc trên sô pha.
Trần Trình vừa đặt chân vào phòng đã bước thẳng đến chỗ trò chơi, la hét ỏm tỏi cùng mọi người.
Trò chơi mà Giang Dục không thèm đếm xỉa, lại chính là trò chơi mà hắn thích nhất.
Bấy giờ đã hơn nửa đêm, phòng riêng cũng sắp đến hạn.
Giang Dục hớp chút rượu, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
“Đói không em?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục khẽ lắc đầu, cậu cầm lấy một cái gối rồi ôm vào lòng, sau đó tựa mình vào sô pha.
“Em hơi mệt.” Cậu khẽ nói, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì.
Dường như cũng không giống với suy đoán của Trần Trình.
Lê Ứng thoáng cụp mắt, ánh nhìn suy tư.
Không biết qua bao lâu, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười như có như không.
–
Đến khi ca hát xong thì đêm cũng đã khuya.
Hôm sau là Thứ bảy, mấy cặp đôi bèn tính toán ngủ lại ở khách sạn trong thành phố, ngày mai Lê Ứng cũng phải về nhà, chỉ có mình Giang Dục phải quay về Giang Châu.
Mọi người đều tự gọi xe rời đi, Lê Ứng đứng ở ven đường đợi xe cùng Giang Dục.
Ban nãy có quá nhiều người, thêm nữa là hôm nay Giang Dục cũng không niềm nở với anh, thành ra cả đêm nay họ cũng chẳng trò chuyện được mấy câu.
Bấy giờ rốt cuộc chỉ còn lại hai người, Lê Ứng nhìn Giang Dục vài giây, anh thoáng chần chừ rồi ngỏ ý: “Tối nay em có muốn ở lại nhà anh không? Quay về cũng phải mất cả tiếng, em đang mệt mà, mai ngủ dậy rồi hẵng về cũng được.”
Nghe vậy, Giang Dục thờ ơ quét mắt sang phía anh: “Không phải anh nói ngày mai anh phải về nhà à?”
“Ừ, đúng là anh phải về, nhưng chuyện này không hề mâu thuẫn với việc em nghỉ lại ở nhà anh.” Lê Ứng cười nói, “Anh có thể đưa cho em một chùm chìa khóa, để bao giờ em muốn đi đều được.”
Dừng lại một thoáng, Lê Ứng bổ sung: “Hoặc là về sau khi đến Hải Thành chơi, em cũng có thể tự ý đến nghỉ lại.”
Giang Dục chững lại một chút, song cậu cũng không hùa theo mà đùa giỡn với anh đầy tinh nghịch, sau đó từ chối lời mời thiện chí của anh như mọi hôm.
Lúc này đầu óc Giang Dục trống rỗng, cậu im lặng một lúc lâu, mãi đến khi một chiếc taxi chạy ngang qua.
Giang Dục nâng tay vẫy taxi lại, cậu liếc mắt sang Lê Ứng, cứ thế ngó lơ lời đề nghị của anh.
“Em về trước đây, bye bye.” Giang Dục nói.
Lê Ứng thoáng sửng sốt, anh đưa mắt nhìn Giang Dục lên xe, mọi suy nghĩ nhất thời đình trệ.
Anh thấy Giang Dục ngồi vào khoang ghế sau, ánh mắt cậu không hề nhìn ra ngoài dù chỉ là một chút, như thể anh không hề tồn tại.
Tuy rằng cảm xúc cậu biến hóa không rõ ràng, nhưng hiển nhiên đây chính là dáng vẻ giận dỗi.
Lê Ứng không kịp ngẫm nghĩ lâu, ngay trước khi tài xế nổ máy, anh lập tức kéo cửa xe ngồi vào.
Thấy anh tiến vào, Giang Dục có hơi bất ngờ: “…Sao thế?”
“Cho anh ngồi nhờ nhé.” Lê Ứng nói, “Anh sực nhớ ra anh để quên đồ ở Giang Châu, mà ngày mai lại cần dùng nên phải quay về một chuyến.”
Sững ra vài giây, Giang Dục chậm chạp dịch người vào trong, chừa lại một chỗ ngồi.
Trên chuyến taxi chạy về Giang Châu, Lê Ứng chủ động mở lời trò chuyện vài lần, ngặt nỗi biểu hiện của Giang Dục không hề nhiệt tình chút nào.
Dần dà Lê Ứng cũng không biết phải nói gì.
Anh chưa từng yêu đương, đây cũng là lần đầu tiên anh ở bên người mình thích.
Đối mặt với vấn đề có thể gọi là nan giải, thậm chí còn không xuất phát từ nguyên do cụ thể nào, anh không biết nên làm sao cho phải.
Xe dừng lại trước chung cư nhà Giang Dục, tài xế taxi nóng lòng muốn chạy về Hải Thành nên thương lượng với Lê Ứng, bảo anh xuống xe ở đây cùng Giang Dục, sau đó lại gọi xe tiếp từ chỗ này.
Vậy là vừa khéo, Lê Ứng tiện thể xuống xe cùng Giang Dục.
Xuống xe rồi, đôi bên đưa mắt nhìn nhau, Lê Ứng nhân lúc này hỏi: “Em có muốn ở lại chờ xe với anh không? Hoặc nếu mệt thì em về nhà ngủ trước cũng được.”
Rõ ràng là một người có điều kiện tốt đến vậy, xuất sắc đến nhường này, ấy vậy mà chẳng biết vì sao, mỗi khi anh để lộ một chút mềm yếu, Giang Dục lại cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu.
Điều này khiến Giang Dục cảm thấy, nếu cậu không đồng ý thì cậu cũng không còn là con người nữa.
Giang Dục: “…Ừ.”
Hai người bèn đứng bên ven đường chờ xe, có điều số lượng taxi ở Giang Châu không nhiều bằng Hải Thành.
Đợi một lát, Lê Ứng chợt ghé mắt nhìn về phía Giang Dục.
Cậu đang cụp mắt nhìn mặt đất, một chân buồn chán di di hòn đá nhỏ trên sân.
“Có phải hôm nay em không được vui không?” Lê Ứng hỏi.
Giọng anh để lộ một chút kiêng dè.
“…Không phải.” Giang Dục nói.
Đúng là tối nay cậu không có tâm trạng, dường như làm gì cũng không thể vui nổi.
Có lẽ là do ban chiều cậu chơi bóng quá lâu.
Lê Ứng: “Vậy sao lại lạnh lùng với anh thế?”
Giang Dục nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn anh, vài giây sau, cậu khẽ lắc đầu: “Không phải đâu, chắc là do em mệt.”
Lê Ứng nhìn thẳng vào cậu.
Hai người chạm mắt nhau hồi lâu, Giang Dục bất giác cảm thấy chột dạ nên dời ánh nhìn đi.
Để chứng minh mình không hề có ý lạnh lùng với anh, Giang Dục ngẫm nghĩ một lúc, cố tìm một đề tài để tán gẫu với Lê Ứng.
“Trần Trình,” Giang Dục chậm rãi mở lời, “Là người anh thích à?”
“Không phải.” Lê Ứng nhìn cậu, phủ nhận vô cùng dứt khoát.
Giang Dục nghe vậy thì ngây ra.
Dựa vào cách cư xử của bọn họ hôm nay, Giang Dục gần như đã chắc chắn Trần Trình chính là người đó.
Nào ngờ cậu lại nghe được đáp án phủ định.
Thấy cậu ngơ ngác mất một lúc, Lê Ứng bèn cười nói: “Sao em lại nghĩ là cậu ấy?”
Dừng lại một thoáng, Lê Ứng quan sát cậu vài lần, anh vừa nhìn cậu vừa thong thả cười nói: “Người anh thích đẹp trai hơn cậu ta, đáng yêu hơn cậu ta, thông minh hơn cậu ta, và cũng tốt bụng hơn cậu ta rất nhiều.”
“.
.
.” Giang Dục cạn lời liếc Lê Ứng, cậu nghĩ bụng, đúng là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’.
Khựng lại giây lát, Giang Dục đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại ngước mắt lên liếc anh: “…Vậy anh tỏ tình với người đó chưa?”
Lê Ứng nhìn cậu vài giây rồi đáp: “Vẫn chưa.”
“Sao anh không tỏ tình thử đi?” Giang Dục hỏi.
Lặng đi trong giây lát, Lê Ứng nói: “Em ấy không thích con trai.”
Nhất thời Giang Dục đã quên mất đó là vấn đề khó giải quyết nhất, hai người cứ thế lặng đi.
Một lát sau, Lê Ứng bỗng hỏi: “Em nghĩ anh có nên tỏ tình không?”
Giang Dục không đáp.
Phải chăng là do thời tiết mỗi lúc một nóng, cậu cứ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cậu không thể nói rõ đó là tâm tình gì, cứ như có cảm xúc nào đó đang nghẹn lại trong lòng cậu, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể bứt rứt mà thôi.
Không hề dễ chịu chút nào.
Hồi lâu sau, Giang Dục mới nói chung chung: “Dựa theo sự hiểu biết của anh về người đó, nếu anh tỏ tình, người đó có rời xa anh không? Nếu không thì anh có thể thử xem, ít nhất là để người ấy biết được suy nghĩ của anh.
Nếu người đó không chấp nhận, anh cũng nên buông bỏ đi.”
Dừng lại một thoáng, Giang Dục lại nói: “Nếu người đó không chấp nhận, nhưng anh vẫn muốn làm bạn với người đó, vậy thì đừng tỏ tình, không thì ở cạnh nhau sẽ thấy khó xử lắm.”
“Ừ, đó là vấn đề mà anh đang lo lắng.” Lê Ứng đáp.
Sau đó anh khẽ cười rồi nói: “Nhưng mà người ấy rất tốt, chắc là em ấy sẽ không… phản cảm lắm đâu, chỉ là anh sợ sẽ không thể giữ được quan hệ từ trước đến nay thôi.”
Giang Dục nghe vậy thì nhìn anh một lúc, sau đó cậu hờ hững dời mắt đi, chẳng ừ hử gì.
Lê Ứng thoáng cụp mắt, anh suy tư một lát rồi nở nụ cười nhẹ: “Vậy em nghĩ anh có nên tìm dịp nào đó tỏ tình với em ấy, ít nhất là cho em ấy một cơ hội không?”
Cơ hội để chọn cách rời xa.
Im lặng một thoáng, Giang Dục vung vẩy chân: “Anh muốn tỏ tình thì cứ tỏ tình đi.”
Một lát lâu sau, Lê Ứng hỏi với vẻ trầm ngâm: “Vậy em nghĩ anh nên tỏ tình ở đâu?”
Giang Dục không khỏi nhìn anh lâu hơn, cậu không nhịn được mà hỏi: “Anh không tự mình nghĩ được hả?”
Giọng điệu có vẻ khó chịu.
Nghe thế, trái lại Lê Ứng cười nói: “Anh lo lắm, nên anh mới nhờ em nghĩ cách giúp anh mà.”
“…Nếu anh muốn lưu lại kỉ niệm đẹp cho mối tình đơn phương của mình, vậy anh phải làm cho thật lãng mạn, chẳng phải người ta hay tỏ tình một cách rất lãng mạn à?” Giang Dục không mặn không nhạt nói.
Cậu không nhịn được mà oán thầm trong bụng, sao lại đi hỏi mình? Mình thì có kinh nghiệm gì chứ?
Lê Ứng nhìn cậu với khóe môi hơi cong, anh cười nói: “Anh sợ về sau em ấy sẽ bị sang chấn tâm lý về lãng mạn mất.”
–
Giang Dục vốn cảm thấy hơi buồn ngủ, thế nhưng đến khi về nhà tắm rửa xong, đột nhiên cậu lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
Giang Dục ngồi thẫn thờ trên ghế một lúc, chẳng hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn đến lạ.
Thế là cậu hiếm khi đăng nhập vào trò chơi giữa đêm hôm khuya khoắt.
Khi trông thấy danh sách bạn bè, cậu khựng lại một lát rồi ấn mở thông tin cá nhân của Lê Ứng.
Cậu quét mắt vài lần, sau đó lại ấn vào thành tích chiến đấu rồi nhìn thoáng qua, bỗng không nhịn được mà bật cười.
“Tiến bộ cũng nhanh phết.” Giang Dục không khỏi thì thầm.
Thế rồi cậu bước vào mưa bom bão đạn, bắt đầu một màn chém giết kịch liệt, cuối cùng mới miễn cưỡng giải tỏa được cơn phiền muộn dai dẳng.
–
Sau khi về đến kí túc xá, Lê Ứng gửi cho Giang Dục hai tin, nhưng đến khi tắm rửa xong anh vẫn chưa nhận được hồi âm.
Lê Ứng cứ ngỡ cậu đã ngủ nên cũng chuẩn bị đi ngủ, song anh lại ma xui quỷ khiến bật máy tính lên.
Tài khoản duy nhất nằm trong danh sách bạn tốt sáng lên, Giang Dục đang online.
Rõ ràng cậu rất mệt mỏi, ấy vậy mà về nhà lại không ngủ.
Hôm nay Giang Dục quả thật hơi kì lạ, khiến Lê Ứng không thể không cả nghĩ.
Phải chăng suy đoán của Trần Trình cũng có một khả năng tồn tại mỏng manh?
Nếu là thật thì —
Đêm nay Giang Dục mất ngủ sao?
Lê Ứng ngắm ảnh chân dung quen thuộc, lại nhìn dòng nickname tương tự của mình, đột nhiên cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Một mặt anh cảm thấy rất đỗi mừng rỡ, nhưng rồi lại cố kiềm nén vì sợ ảo tưởng tan vỡ, một mặt anh lại không muốn vì hiểu lầm hay ghen tị mà Giang Dục phải buồn bực hay khó chịu.
Vậy nên bấy giờ anh có chút luống cuống, không biết nên làm sao mới phải.
–
Tối qua Giang Dục chơi game đến tận nửa đêm, lúc cậu tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì mặt trời đã lên cao.
Sau khi kết thúc chuỗi hoạt động rời giường, rửa mặt, tìm đồ ăn, Giang Dục đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, cũng không có tâm trạng chơi game.
Tối qua Giang Dục chơi nhiều đến mức sắp nôn cả ra, thậm chí cậu còn cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để cai game.
Chí ít là ngay lúc này, cậu thật sự không có một chút hứng thú nào với game gủng.
Hay nói đúng hơn, dường như cậu không có hứng thú với bất kì thứ gì, tất cả đều trở nên vô cùng nhàm chán.
Giang Dục vừa ăn cơm xong ở nhà hàng của gia đình mình, thấy cậu nằm vật vờ trên chiếc ghế đặt trước quầy thu ngân của mình, bà Giang nhất thời giận mà không có chỗ xả.
“Mày xem mày kìa, sau này con gái nhà ai thèm để ý đến mày?” Bà Giang nói, “Mẹ nói trước rồi đó, mẹ chỉ nuôi mày đến hết đại học thôi, tốt nghiệp xong mày dọn ra ngoài ngay cho mẹ, để mẹ xem mày tự sống ra sao…”
Trong lúc Giang Dục để lời càm ràm của mẹ vào tai này ra tai nọ, WeChat của cậu bỗng dưng rung lên vài tiếng.
Là Lê Ứng.
Ánh mắt Giang Dục chợt lung lay, cậu ấn mở ra xem —
Giang Dục nhìn đồng hồ, cậu lười biếng ngồi bệt trên ghế gõ chữ —
Giang Dục khựng lại một thoáng, sau đó mới gõ chữ.
–
Dạo gần đây thời tiết càng ngày càng ấm áp, đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, làn gió phe phẩy thổi qua bên người vô cùng dễ chịu.
Cũng vì thế mà du khách đến khu nghỉ dưỡng cũng đông đúc hơn xưa, thậm chí còn có nhiều cô gái xinh đẹp diện quần áo ngắn.
Chẳng qua gần đây có một làng đại học, vậy nên du khách đa phần là những cặp đôi đi hẹn hò vào cuối tuần.
Giang Dục và Lê Ứng chậm rãi đi dạo, đã gần chín giờ mà họ vẫn chưa đến được địa điểm bắn pháo hoa.
Giang Dục nghiêng mắt nhìn sang Lê Ứng, cậu cứ cảm thấy hôm nay anh là lạ, thoạt nhìn có vẻ không yên lòng.
Gần chín rưỡi hai người mới đến được khu vực tốt nhất để ngắm pháo hoa, bấy giờ nơi ấy đã đông nghịt người.
Giang Dục nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mấy người này lại luẩn quẩn trong lòng, chạy đến đây chen chúc nhau chỉ để ngắm một trận pháo hoa.
Nhưng trong lúc ngẫm lại, cậu sực nhận ra hình như mình cũng là một trong số đó.
Song Giang Dục không thích việc chen lấn trong dòng người.
Cậu liếc sang Lê Ứng, thấy anh có vẻ suy tư gì đó, trông hơi thất thần.
Suy nghĩ trong giây lát, Giang Dục không nói gì mà trực tiếp nắm lấy cổ tay anh, lách qua đằng sau đám người nọ.
Đến khi hai người vất vả tìm được một chỗ khá xa để ngắm thì đã gần mười giờ, một đợt pháo hoa đã sắp kết thúc.
Nơi này có hơi vắng vẻ, đằng trước là một hồ nhân tạo, sau lưng là một rừng cây nhỏ, vậy nên khách khứa vốn đã ít lại càng ít hơn, thỉnh thoảng chỉ có vài cặp đôi đi ngang qua.
Hai người dừng chân tại nơi ấy, Giang Dục nghiêm túc chờ đợi đợt pháo hoa tiếp theo.
Tuy rằng vị trí này hơi xa, thậm chí cậu còn không biết rốt cuộc pháo hoa có gì đẹp, tại sao cậu lại phải ngắm nhìn.
Ấy vậy mà cậu vẫn đến đây, vẫn một mực chờ đợi.
“Giang Dục.” Lê Ứng khẽ gọi.
“Hửm?” Giang Dục nghe vậy bèn ghé mắt nhìn anh.
“…Những lời anh sắp nói, có thể sẽ làm em cảm thấy bất ngờ.
Em đừng —” Dừng lại đôi chút, Lê Ứng đắn đo nói, “Đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi nhé.”
Thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, còn lộ ra một thoáng hồi hộp, Giang Dục cũng không khỏi nghiêm mặt, có phần khẩn trương theo anh.
Cậu không khỏi suy đoán: “Có phải anh tỏ tình thành công, bạn trai anh không cho bọn mình chơi với nhau nữa, nên anh mới chọn ngày đẹp trời để cắt đứt quan hệ với em không?”
Lê Ứng thoáng sửng sốt, anh không nhịn được mà bị cậu chọc cười, tâm trạng vốn hồi hộp cũng thả lỏng hơn đôi chút.
Anh không biết tại sao Giang Dục lại có nhiều suy nghĩ kì lạ đến vậy.
“Không phải.” Lê Ứng cười, “Em nghĩ linh tinh gì thế, trừ em ra, không ai có quyền quyết định quan hệ của chúng ta.”
Giang Dục nghe vậy thì thoáng im lặng, chựng lại giây lát, cậu tò mò hỏi: “Vậy anh muốn nói gì với em? Sao lại nghiêm túc thế?”
Lê Ứng cắm một tay vào túi quần, chậm rãi mở lời: “Anh đã từng kể với em, anh rất thích một người, đã thích từ rất lâu rồi, phải không?”
Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu gật đầu, trong lòng nhen lên một cảm giác kì lạ.
Nói xong, Lê Ứng không khỏi liếm môi: “Em vẫn cho rằng người đó là bạn học của anh à?”
Giang Dục lại chậm chạp gật đầu.
“Không phải bạn học đâu.” Lê Ứng nói, “Trước đây anh và người ấy chưa từng gặp nhau, hay nói đúng hơn, em ấy không hề quen biết anh.”
Giang Dục sợ hãi chớp mắt, trong mắt lộ rõ vẻ bất ngờ.
Bốn phía yên lặng như tờ, Lê Ứng chợt ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen óng ánh của cậu.
Lúc bấy giờ, từng đốm pháo hoa bay vút về phía trời cao.
Chỉ trong phút chốc, ánh pháo rực rỡ thắp sáng cả bầu trời.
“Giang Dục, người anh thích bấy lâu nay, không phải ai khác đâu, là em đấy.”
—
Hết chương 35.
------oOo------