Đêm trước hôm Tô Dược nhập học, mẹ cô từng gọi cô tới nói chuyện thẳng thắn.
Tô Dược nghĩ, ánh mắt mẹ nhìn cô lúc đó sợ là cả đời này cô cũng không quên được.
Vì trong ánh mắt kia có chút hơi hướm nguy hiểm của loài sói.
Mẹ Tô Dược híp mắt nhìn cô, “Tô Dược.”
Tô Dược nhét nội y vào va ly.
“Con có biết mẹ nuôi con lớn chừng này đã tốn bao nhiêu công sức và tiền của không?”
Tô Dược cuộn tất vừa giặt sạch lại.
“Mẹ cho con đi học trường luyện thi Đại học tốt nhất không phải để sau này con có thể kiếm được việc làm tốt.” Tô Dược nhét laptop vào túi đựng laptop.
“Mẹ muốn con vào đại học A không phải vì đó là trường đại học đứng thứ nhất thứ nhì cả nước.” Mẹ cô dừng lại rồi cất giọng một cách khẩn thiết, “Mà vì chất lượng nam sinh ở đó tốt nhất cả nước.”
Tô Dược trợn tròn mắt, “Xin mẹ vui lòng giải thích cho con biết chất lượng gì đó nghĩa là gì được không?”
“Đơn giản quá còn gì.” Mẹ Tô Dược liếc cô khinh thường, “Ba con không phải tốt nghiệp đại học A à? Chất lượng đúng là miễn bàn.”
“Chất lượng cỡ nào chỉ có mẹ mới rõ không phải à, tiếc là ba có hơi ngốc một chút.” Tô Dược bóp cổ tay thở dài.
“Đúng thế.” Mẹ cô gật đầu xem như đồng tình, “Nghe trộm mà cũng không biết giấu đôi dép cho kỹ.”
Vừa dứt lời, cái vật khả nghi màu tím ngay cửa bỗng biến mất.
Ba cô đang đứng ở khe cửa sát vách nghe trộm bỗng hốc mắt nóng lên.
Thế là, Tô Dược không phụ sự tin tưởng của tổ chức, đi học ba ngày đã tia được một nam thần và bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch theo đuổi anh.
Tô Dược và đám bạn cùng phòng mới quen có ba ngày mà thân thiết như đã biết nhau ba năm.
Bạn cùng phòng Giáp ngồi xếp bằng trên giường gặm lê rôm rốp, “Mày biết họ tên thằng cha đó không?
Bạn cùng phòng Ất lật một quyển sách văn nào đó, không thèm ngẩng đầu, “Mày có biết thằng cha đó có bạn gái chưa không?”
Bạn cùng phòng Bính đang cầm gương tỉ mỉ kẻ mắt, không quên bố thí cho cô một nụ cười mê người, “Cục cưng à, mày có rành năng lực giường chiếu của thằng cha đó thế nào không?”
Tô Dược cuối cùng cũng bị tiếng cục cưng kia làm cho buồn nôn tới mức giật giật khóe môi, “Ngậm cái miệng nhảm nhí của mày lại đi.”
Bạn cùng phòng Bính vỗ ngón tay thon dài được sơn tỉ mỉ lên bàn một cái, trừng đôi mắt đẹp, “Bạn trẻ Tô Dược, chế giễu nhược điểm của bạn cùng phòng là hành động vô nhân đạo.”
Tiện thể giới thiệu, tên của bạn cùng phòng Bính là Biệt Hoài Vận.
Tô Dược cảm thấy, cái tên này thể hiện đầy đủ sự ghét bỏ của ba mẹ cô nàng.
Cơ mà dù có buồn nôn cỡ nào thì tụi nó cũng nói đúng sự thật.
Cô cũng chỉ có may mắn được anh nắm cổ tay năm phút và nhìn thấy… gò má anh mà thôi.
Hiện thực tàn khốc khiến Tô Dược đau lòng muốn chết.
Tô Dược cứ tưởng đường tình của mình sẽ trắc trở dữ lắm, không ngờ cục diện bế tắc vì cô không biết gì về nam thần đến hôm sau lại tự động phá vỡ.
Chuyện xảy ra khi Tô Dược kết thúc tiết học chuyên ngành đầu tiên ở đại học A, trên đường cô và nữ sĩ Biệt Hoài Vận đang ôm sách đi về ký túc xá thì tình cờ đi ngang qua kỳ túc xá nam.
Lúc này, tầng tám trước ký túc xá nam ồn ào khác thường.
Đám đông đang bàn tán xôn xao, thậm chí hiệu trưởng và mấy vị lãnh đạo trường mặt mày cũng nghiêm túc đứng đó.
Tô Dược nhìn theo ánh mắt số đông, chợt thấy một bóng trắng đứng trên tầng cao nhất của ký túc xá.
Biệt Hoài Vận vội kéo một anh chàng gần đó, cười tươi như hoa hỏi, “Này bạn, xin hỏi có chuyện gì thế?”
“Đừng ồn, tôi không nghe được cô ta nói gì cả.” Nam sinh kia đang mải hóng hớt nên không buồn giải thích, toan phất tay bỗng nhìn thấy mặt cô nàng lập tức nở nụ cười vô cùng ân cần chỉ bóng trắng trên lầu, “Thấy người đó không? Đó là hoa khôi khoa Âm nhạc, tuyên bố nếu Cố Diễn không đồng ý làm bạn trai cô ta thì cô ta sẽ nhảy lầu ở ký túc xá của cậu ta để sau này cậu ta khỏi dám mở cửa sổ khi ngủ.”
Biệt Hoài Vận nhíu mày, “Cố Diễn là ai?”
Nam sinh kia kinh ngạc nhìn cô, “Bọn em là sinh viên năm nhất hả? Cố Diễn à…” Cậu ta hắng giọng một cái, đang định mồm năm miệng mười phổ cập kiến thức cho mấy cô em xinh đẹp thì đột nhiên ánh mắt lia ra trước, bĩu môi nói với giọng xem kịch hay, “Uầy, là cậu ta.”
Tô Dược nhìn về phía anh ta chỉ, anh chàng mặc áo sơ mi xám nọ không đoái hoài gì tới đám người đang chỉ trỏ mình mà tiến tới, vẻ mặt thờ ơ, nhếch đôi môi mỏng, thoạt trông mềm mại tinh tế như ngọc đen.
Đôi mắt biếc phẳng lặng không một gợn sóng.
Ánh nắng tháng Chín phương Nam xuyên thấu qua lá cây ven đường chiếu xuống đất, anh giẫm lên những tia sáng ấy, như bước ra từ bức tranh thủy mặc, cả người tràn đầy khí chất.
Hóa ra tên anh là Cố Diễn.
Cố trong Cố Diễn, Diễn trong Cố Diễn.
Tô Dược thầm vẽ tên anh trong lòng, đáy lòng chợt thấy thỏa mãn, khóe miệng thoáng cong lên.
Cô đã biết tên anh, xem ra, dường như cô đã tiến gần anh một bước.
Những tưởng Cố Diễn tới là để nhượng bộ hoặc khuyên giải cô nàng kia đừng nghĩ quẩn, ai ngờ bông hoa cao ngạo này cứ thế xuyên qua đám đông đi thẳng vào ký túc xá, tựa như hoàn toàn không có ý định dừng lại ngẩng đầu nhìn lên.
Hoa khôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa, gào khóc nức nở vang xuống sáu tầng lầu, gọi một tiếng “Anh Cố” khiến người ta nghe mà thấy nhói lòng theo.
“Anh Cố! Em yêu anh thật lòng! Sao anh không chịu nhìn em lấy một cái! Kiếp này em không thể có được tình yêu của anh thì kiếp sau xin được ở bên cạnh anh!”
Thị lực 10/10 của Tô Dược dễ dàng nhìn thấy cô hoa khôi khoa Âm nhạc hai mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa siết chặt cái bình dưỡng khí ô xy, không khỏi tiếc nuối mà nghĩ khoa Diễn xuất vậy mà lại mất đi một sinh viên có năng khiếu nhường ấy.
Nhưng Cố Diễn lại ngẩng đầu.
Anh vốn đang đi bỗng dừng lại, đứng yên tại chỗ ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt mong mỏi của cô hoa khôi, mặt anh vẫn hờ hững ngay cả lông mày cũng chẳng nhíu lấy một cái.
Sau đó tiếng ồn ào xung quanh bỗng nhiên biến mất, mọi người nín thở chờ đợi.
Tô Dược cũng căng thẳng, thầm nghĩ không biết nam thần có bị người ta lừa gạt mà khuất phục trước cái trò dở khóc dở cười này không.
Vài giây sau, anh mở miệng, vẫn là giọng nói cô nghe được hôm qua, cái giọng bình thản lẫn chút lanh lảnh như chuông ngân, mềm mại như chiếc lông vũ cào vào lòng khiến người ta ngứa ngáy, trầm luân.
Cố Diễn chẳng thèm lớn tiếng, nhưng giọng nói vẫn truyền vào tai mọi người, kể cả cô nàng đang đứng trên lầu sáu.
“Muốn tôi gọi 110 giúp cô à?”*110: Số điện thoại khẩn cấp của cảnh sát
“…”
“…”
“…”
Cô nàng hoa khôi đơ ra, khó tin trợn tròn mắt, như thể không ngờ anh lại thốt ra câu đó.
Tô Dược phì cười, khẽ lẩm bẩm, “Nên gọi 120 thì đúng hơn, mắt cô ta đỏ như thế chắc là xài thuốc nhỏ mắt hết hạn cũng nên.”*120: Số điện thoại khẩn cấp của bệnh viện
Vì xung quanh quá yên tĩnh nên dù cô nói khẽ cỡ nào vẫn tạo tiếng vang, Tô Dược cũng không chắc câu mình nói có bị ai nghe thấy không.
Vì dường như cô thấy trước khi nam thần đi vào ký túc xá hơi nghiêng đầu liếc cô như có như không, hình như còn cười cười >////.