Tô Dược phát hiện, nếu để mắt ai thì sẽ hay gặp người đó.
“Bọn tao tình cờ gặp nhau ở trước quầy bán băng vệ sinh, đây đúng là định mệnh mà.” Miệng cô nhồm nhoàm đồ ăn vặt nên nói ú ớ không rõ.
Biệt Hoài Vận thẳng tay ném cái gối vào người cô, “Tô Dược mày mà còn ăn vụng sô cô la của bà thì bà sẽ giết mày!”
Khuôn viên đại học A rất rộng, thế nhưng suốt một tuần từ hôm khai giảng, dường như Tô Dược thường xuyên thấy Cố Diễn ở khắp mọi nơi, ví dụ như sáng trên đường chạy tới lớp chuyên ngành vì dậy muộn, ví dụ như trưa đến đi căn tin, hay tối lúc đi tự học về.
Ví như, đúng chín giờ tối, vì khuất phục trước sự đe dọa và dụ dỗ của Biệt Hoài Vận, cô không thể không hối hả xuống lầu, chạy đi mua thanh sô cô la mà chỉ có siêu thị bên cạnh khu ký túc xá dành cho giảng viên cách đó mười phút đi đường mới bán.
Tô Dược đẩy cái xe nhỏ, miệng hát vu vơ, hớn ha hớn hở dạo khắp góc này tới góc kia trong siêu thị tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có, không ngừng ném đồ ăn vặt và mấy thứ đồ phụ nữ hàng tháng mà cô dùng sắp hết vào trong xe.
Sau đó, cô bất ngờ gặp Cố Diễn.
Trước kệ bán đồ dùng cho nữ.
Ngay lúc đó, trong tay Tô Dược đang cầm một bọc băng vệ sinh của hãng nào đó, trong lúc cô lơ đãng ngẩng đầu lên thì tình cờ thấy Cố Diễn đang đứng sờ sờ trước mặt cô.
Anh hơi cúi đầu, đôi mắt màu mực chăm chú nhìn cô với vẻ bình thản, Tô Dược bị anh nhìn chằm chằm tới mức thở không ra hơi, đại não cô lúc đó dường như bị rút sạch dưỡng khí, cả người lâm vào tình trạng hoa mắt chóng mặt.
“…”
“…”
Hai người nhìn nhau, cô im lặng mà anh chàng cực phẩm đáng lẽ chỉ xuất hiện trong truyện tranh này cũng không nói gì, cứ nhìn cô suốt.
Tô Dược cảm thấy sợi dây lý trí trong não đứt phựt một phát, theo bản năng giơ gói băng vệ sinh màu hồng ra đằng trước, “Anh cần ạ?”
“…”
…
…
Xin lỗi mẹ yêu, con đúng là đồ ngu…
Tô Dược âm thầm hối hận.
Cố Diễn vẫn nhìn cô không chớp mắt, im lặng không động đậy gì, song con ngươi lạnh nhạt hình như vừa lóe sáng bằng tốc độ nhanh tới mức người ta không thấy được.
Bị nam thần nhìn da diết thiết tha nhường ấy, Tô Dược nào có tâm tư mà để ý xem trong ánh mắt của anh ẩn chứa điều gì, cô chỉ cảm thấy cơ mặt mình mỗi lúc một co quắp hơn.
… Nam thần à rốt cuộc anh muốn làm gì vậy hả anh nói cho em biết đi má ơiiii!!!
Cô cười lúng túng, vò đầu, không biết nên nói gì cho phải, đang định bỏ tay xuống thì đối phương lại túm lấy cổ tay cô.
Nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay Cố Diễn xuyên qua lớp vải mỏng khiến da cô nóng rẫy, tim cô như lỗi một nhịp, Tô Dược ngơ ngác nhìn đối phương tỉnh bơ nắm lấy cổ tay mình, giơ lên trước mắt, đôi mày đẹp hơi nhíu lại, “Có chất tẩy.”
Tô Dược choáng váng.
Hình như vẻ ngu ngơ của cô làm anh vui vẻ, bờ môi mỏng cong lên một góc không dễ phát hiện, đôi mắt màu mực nhìn thẳng vào tròng đen trong mắt cô, kiên nhẫn giải thích, “Gói băng này có chất tẩy, không tốt cho sức khỏe.”
Ơ… Tô Dược ngoan ngoãn nhìn anh vươn tay ra cầm lấy món đồ trong tay cô, đặt lại kệ hàng.
Ngón tay anh thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng nhưng không gân guốc, móng tay được cắt gọn gàng, đầu móng hình vòng cung màu trắng nhạt trông rất khỏe mạnh.
Sau giọng nói và diện mạo của anh, Tô Dược một lần nữa đổ gục trước ngón tay Cố Diễn.
Lúc cô đang ngẩn người thì đối phương đã buông tay cô ra, toan rời đi.
Anh đẩy cái xe hàng mà cô đang để giữa lối đi tới sát người cô, Tô Dược đột nhiên chộn rộn, anh muốn đi.
Mãi mới gặp được nam thần mà anh cứ đi như thế sao?
Có thể để anh đi không?
Đương nhiên không thể.
EQ và IQ Tô Dược bắt đầu hoạt động cấp tốc, cô vắt óc tự hỏi xem có cách nào giữ anh lại không.
Này anh ơi cục gạch này có phải anh đánh rơi không?
— Đùa à đây là siêu thị lấy đâu ra gạch.
Này người anh em anh chưa kéo khóa quần kìa?
— Mày ăn không ở không đi để ý khóa quần người ta?
Chàng trai trẻ ơi xin hỏi anh đã kết hôn chưa?
— Ơ ơ sao càng ngày càng nhảm nhí thế này!
Mắt thấy người đã dần đi xa, Tô Dược gấp gáp.
Khi não vẫn chưa nghĩ ra cớ gì thì miệng đã thốt thành tiếng, “Này anh Cố!”
Anh nghe thấy, dừng bước quay đầu lại, chờ cô nói tiếp.
Tô Dược nhìn anh chằm chằm, câm nín cả buổi mới nhắm mắt lại, to gan không sợ chết mà mở miệng, “Anh biết nhà vệ sinh ở đâu không? Em buồn ị.”
“…”
Từ nhỏ đến lớn, Tô Dược luôn là một đứa phá game.
Tỉ như hồi đi nhà trẻ, trong đêm văn nghệ cuối năm, mỗi đứa bé đều phải lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.
Sau khi khổ luyện suốt một tháng, cuối cùng Tô Dược cũng hát nhuần nhuyễn một bài hát thiếu nhi.
Nhưng đêm văn nghệ đó, khi mẹ Tô Dược ngồi dưới khán đài kích động nghĩ xem nên thưởng gì cho cô nếu cô diễn tốt thì Tô Dược lại hát lạc tông.
Lại ví như hồi thi cấp Ba, Tô Dược ra sức phấn đấu, trước đó cô liên tục giành vị trí đứng đầu trường Trung học tốt nhất toàn thành phố trong nửa năm liền khiến mẹ Tô Dược mừng thầm lần này vị trí Trạng Nguyên chắc chắn về tay con gái mình chứ không còn ai khác thì Tô Dược thi môn Anh Văn quên nộp phiếu điền trắc nghiệm.
Hay như bây giờ, trong siêu thị người qua kẻ lại, cô hít sâu vô số lần, vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười vô cùng nhã nhặn, rất ung dung nói, “Anh Cố, anh biết nhà vệ sinh ở đâu không? Em buồn ị.”
Dường như lời vừa thốt ra thì cô đã sực tỉnh, sau đó bị sặc một trận.
Nước miếng tràn qua khí quản khiến Tô Dược ho đến chết đi sống lại, nước mắt trào ra, nhưng cô một mực không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô ngồi xổm xuống đất, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể sặc nước miếng mà chết luôn cho rồi.
Cố Diễn thấy cô ngồi xổm xuống đất ôm đầu ho sặc sụa thì đẩy xe hàng quay lại.
Anh cũng ngồi xổm xuống đối diện cô, giọng nói lạnh như tiền lần đầu mang chút vui vẻ và trêu chọc: “Nín hết nổi rồi à?”
Tô Dược sững sờ, quên khuấy chuyện mình đang giả bộ ho.
Cô nghĩ ngợi một chút liền hiểu ý anh là gì.
Cô ló đầu khỏi khuỷu tay, miệng giật giật nhìn anh, lần đầu tiên thấy anh chàng Cố Diễn này thật buồn nôn.
Lúc này, cô không lúng túng hay mắc cỡ nữa, nghiêm túc lên án anh: “Đàn anh à anh buồn nôn quá!”
Môi anh cong lên, không hề khiêm tốn đáp, “Em quá khen.”
Tô Dược nghẹn lời, câm nín.
~ HẾT CHƯƠNG 3 ~.