Từ hôm khai giảng, Cố Diễn phát hiện hình như mình đi đâu cũng gặp Tô Dược.
Cô luôn cười nắc nẻ không e dè gì, mặt mày rạng rỡ, đôi mắt vô cùng linh động, mái tóc mềm mại được cột cao thành đuôi ngựa, phất qua phất lại theo mỗi bước cô đi.
Cô cũng có lúc rất yên tĩnh, ngồi bên một chồng tư liệu cao ngất nơi góc khuất thư viện, một mình yên lặng đọc sách, lâu lâu lại ghi chú vào vở rất nghiêm túc.
Thỉnh thoảng anh đi tự học tối lại bắt gặp cô và đám bạn kéo nhau về ký túc xá.
Cô ôm cánh tay bạn mình, nhõng nhẽo nài xin, trong mắt đong đầy ý lấy lòng.
Thậm chí, khi anh tình cờ đi siêu thị mua đồ cũng có thể gặp được cô.
Cô tùy tiện để xe hàng ngay lối đi chắn đường anh, đang lúi húi chọn đồ, ví tiền thì vứt luôn vào xe chẳng thèm để ý.
Cố Diễn đứng trước mặt cô, mắt liếc về phía cái xe hàng đang chắn lối của cô ra hiệu, dù cô có ngốc cỡ nào hẳn cũng hiểu ý anh nhỉ.
Ai ngờ cô nàng này lại ngơ ngác nhìn anh cả buổi trời, rồi giơ bịch băng vệ sinh đang cầm trong tay ra, nghiêng đầu hỏi anh, “Anh cần à?”
“……” Lúc ấy Cố Diễn thật muốn bổ đầu cô ra xem não cô cấu tạo kiểu gì.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đột nhiên muốn trêu cô.
Mà cô đúng là không phụ sự mong đợi của anh, một lần nữa trở thành trò tiêu khiển của anh.
Anh hứng khởi đứng đó nhìn cô xoắn xuýt, khi anh đang nghĩ xem cô sẽ kiếm được cớ gì hay thì cô bỗng nghiêm túc, hiên ngang bất khuất hỏi anh, “Anh biết nhà vệ sinh ở đâu không? Em buồn ị.
”
Cố Diễn sững sờ.
Một giây sau, anh chợt muốn cười thành tiếng.
Anh đã nghĩ đến rất nhiều cái cớ cô sẽ nói, nhưng đáp án này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh, khiến anh không kịp trở tay.
Rõ là cô nàng trước mặt anh đây, dù cung phản xạ có dài đến mấy, cũng đã nhận ra mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, cô bèn làm bộ ho sặc sụa, không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cố Diễn thấy trêu cô vui quá, thế là anh ngồi xổm luôn xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, tiếp tục trêu cô, “Nín hết nổi rồi à?”
Cô kinh ngạc, sau đó nghiêm túc chỉ trích anh, “Đàn anh à, anh buồn nôn quá!”
Cảm giác vui vẻ không ngừng lan tràn khắp cõi lòng anh, cuối cùng anh cong môi, “Em quá khen.
”
Lúc cô nhóc này giở chiêu xin số điện thoại của anh tuy mặt mày tỉnh bơ song ánh mắt lại rực sáng chẳng khác gì sói đói muốn nuốt ngay con mồi vào bụng, dù muốn giấu thế nào cũng không được, mà hình như chính cô cũng không phát hiện ra mình đang dùng ánh mắt đó để nhìn anh.
Anh cân nhắc, hình như cũng không bài xích chuyện cho cô số điện thoại.
Lúc anh đang định đọc số cho cô, không ngờ cô lại đưa tay ra mượn điện thoại của anh rồi nhập số mình vào, sau đó cô không kiềm nổi mà nhoẻn miệng, để lộ hàm răng trắng tinh, cười đần độn nói với anh, “Anh nhớ đợi tin của em đấy!”
Cố Diễn thoáng sửng sốt, sau đó anh bật cười.
Quả đúng là… ngốc nghếch đáng yêu.
Vậy là trừ người nhà, điện thoại anh lại có thêm số điện thoại của một cô gái duy nhất, Cố Diễn vốn không phải người nhiệt tình chủ động nên không quá để tâm.
Mãi đến một ngày nọ, khi anh đang viết luận văn trong thư viện, đây là cuốn luận văn rất phức tạp, từ chuyện tra tư liệu, nghe giảng tới sửa chữa nội dung đã chiếm một tuần của anh.
Lúc anh dừng bút đang định nghỉ ngơi một lát, giọng nói quen thuộc và cuộc đối thoại kia chợt lọt vào tai anh.
“Đừng nói mày nghĩ mày sẽ cua được anh ấy nhé?”
“Tao không nghĩ thế.
” Cô gái kia hình như không tập trung lắm, giọng nhẹ bẫng.
Không hiểu sao, khi nghe cô nói thế, đột nhiên Cố Diễn thấy nơi nào đó trong lòng không thoải mái, nhưng chẳng rõ là nơi nào.
“Gái à, đúng đó.
” Giọng cô gái lạ lại vang lên, “Một đóa hoa cao ngạo như thế người phàm chúng ta không hái nổi đâu, ngoan nào, đừng treo cổ chết trên một đóa hoa.
”
Đợi mãi không nghe tiếng trả lời, Cố Diễn thấy bực bội, anh đóng sách vở lại, kéo ghế đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Từ lúc nghe thấy giọng nói của anh ấy là tao đã quyết định treo cổ trên đóa hoa cao ngạo đó mất rồi.
”
Anh dừng bước, đứng im tại chỗ.
“Chuyện như thế này, tao sống tới giờ mới gặp lần đầu.
”
“Vậy nên dù tao phải chạy theo anh ấy cả đời thì tao cũng không muốn từ bỏ.
”
Cố Diễn bất giác quay đầu lại, nhìn cô gái đang ôm gối ngồi dưới đất, đầu tựa vào giá sách nhìn qua cửa sổ, trong con ngươi đen nhánh ánh lên vẻ kiên định.
Khăng khăng một lòng, dù có đâm vào ngõ cụt vẫn quật cường không quay đầu lại.
Giữa trưa, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi vào cửa sổ thủy tinh, không khí đong đầy mùi gỗ của giá sách và mùi giấy, Cố Diễn nín thở, chăm chú ngắm cô.
Thái độ bình thản, đôi mắt trong veo, đôi môi mềm mại khe khẽ nói anh là duy nhất.
Khoảnh khắc đó, chỉ mình anh biết rõ, anh muốn ôm cô vào lòng đến nhường nào.
Anh đột nhiên nhận ra, kỳ thật từ lúc bắt đầu, anh vẫn luôn chú ý tới cô.
Thế này không giống anh.
Cố Diễn là người rất lý trí, anh biết rõ mục tiêu của mình, anh luôn lập kế hoạch chính xác cho mọi chuyện, anh không đời nào lãng phí sức lực và thời gian vì một chuyện không nằm trong kế hoạch, mà Tô Dược, lại đột nhiên xuất hiện trong đời anh, nằm ngoài mọi dự liệu.
Cô là người duy nhất không hề che giấu ánh mắt lang sói khi nhìn anh, đồng thời lại khinh bỉ ghét bỏ và bảo anh buồn nôn.
Mà, cô cũng là người duy nhất dù không hề làm gì cũng khiến anh bất giác mỉm cười.
Anh nghĩ, cuộc sống phẳng lặng của anh có thể gặp được một biến số như thế, bỏ qua thật đáng tiếc.
Nếu có được cô, kiếp này không uổng phí.
~ HẾT ~.