Nam Thần Hắc Nguyệt Quang Lại Đang Theo Đuổi Tôi

Giang Dã cố ý làm giọng nói của mình nghe chói tái hơn một chút, nghe không nữ tính, nhưng cũng không khiến người khác hoài nghi.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, cửu ngũ chí tôn trước bàn sách hồi lâu không nói gì.

Ngự thư phòng, không khí vô cùng áp lực, lạnh lẽo.

"Hoàng... Hoàng thượng, Điện Điện về rồi..." Giọng nói chim béo mềm mụp, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn nam nhân trước bàn, không dám thở mạnh.

Nam nhân trước bàn, mặc áo gấm màu tím mạ vàng, trên áo bào thêu vân long văn phức tạp. Một thân quý khí, nghiêm nghị bức người, ngay cả gương mặt tinh xảo đến mức hoàn hảo cũng mang theo khiêu khích bá đạo, không để thứ gì vào mắt.

Quân Thần ngước mắt, ánh nhìn lạnh lẽo hiện ra dưới hàng mi dài, giọng nói ra cũng lạnh như băng, làm người khiếp sợ, mang theo nguy hiểm trí mạng, "Ngươi còn có mặt mũi quay về?"

Chim béo co thành một cục, nơm nớp lo sợ nói, "Hoàng thượng, Điện Điện sai rồi...Điện Điện không phải thật sự muốn rời đi, Điện Điện chỉ là..."

"Rầm!"

Con chim béo tên Điện Hạ, lời còn chưa nói hết đã bị một lực mạnh từ tay áo Quân Thần hất bay ra ngoài thành một đường cong mượt mà.

Vừa vặn rơi xuống bên chân Giang Dã!

Giang Dã cúi đầu, vừa hay thấy con chim béo đáng thương trên mặt đất, chim béo rớt xuống rơi một ít lông chim, quỳ rạp trên đất uất ức nhìn bàn, cơ thể mập mạp run lên.

Má, ái sủng mà còn đối xử kiểu này...

Cậu sống kiểu gì?

Giang Dã cẩn thận nuốt nước bọt, cậu có đầy đủ căn cứ để chắc chắn đây là một bạo quân.

Không được, nói không chừng bạo quân này tâm tình khó chịu, trực tiếp hạ lệnh kéo cậu ra ngoài chém, so với ngồi chờ chết không bằng đánh phủ đầu.

"Hoàng thượng, nô tài mang chim của người về rồi...Không biết Hoàng Thượng còn phân phó gì khác không?"

Quân Thần nhìn tiểu thái giám đứng ở trung tâm, đôi mắt sắc bén híp lại, giọng điệu khinh miệt nguy hiểm tựa đao kiếm, "Trẫm cho phép ngươi nói chuyện chưa?"

"Nô tài có tội...Vừa nãy nô tài chỉ là vội vã vì quân phân ưu, nhất thời hồ đồ lắm miệng, đều là lỗi của nô tài." Giang Dã phản ứng nhanh nhẹn, cúi người càng thấp, giả bộ làm dáng vẻ kinh sợ.

Miệng lưỡi nhanh nhẹn, không phải nói muốn nhận tội sao. Tiểu thái giám này thật sự cho rằng nói mấy câu đã có thể lừa gạt hắn.

"Con chim xấu xí này cho dù trẫm có ghét bỏ thì cũng là vật cưng của trẫm, ngươi xúc phạm thánh vật, là tử tội." Tâm tình Quân Thần hôm nay không tốt, mặt mày tràn ngập lệ khí, trông vô cũng xấu xa.

wqnmlgb*, rõ ràng do con chim xấu xí này mắt mù nên mới đâm vào đùi cậu.

*我去你妈嘞个逼: Tao đ*t con m* mày

Hoàng đế chó.

Đáy lòng mmp*, nhưng Giang Dã vẫn còn muốn sống. Cậu quỳ xuống đất, cắn chặt răng, "Hoàng thượng, nô tài biết mình xúc phạm thánh vật, là tội chết...Nhưng nô tài nguyện ý lấy công chuộc tội!"

*妈卖批: từ chửi thề có nguồn gốc Tứ Xuyên, sử dụng tương tự như F*ck trong tiếng anh.

Quân Thần cười khinh miệt, ánh mắt lạnh băng nguy hiểm dừng trên đầu Giang Dã, "Dựa vào đâu mà trẫm phải cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội?"

Giang Dã: "..."

Đây là một hai bắt cậu phải chết đúng không!

"Nô tài chết thì chết, cái gì cũng không giữ được. Nhưng nếu sống, nô tài có thể vì hoàng thượng sở dụng, thay hoàng thượng phân ưu giải nạn."

Quân Thần nhìn dáng vẻ tiểu thái giám đang cố gắng cầu sinh, ngón tay mảnh dài gõ vào bàn sách. Ý nghĩ của hắn vừa thay đổi, bỗng nhiên lại nghĩ đến một lựa chọn thú vị hơn...

Coi như là đang xem kịch, xem thử tiểu thái giám này có thể làm ra được trò gì.

Thưởng thức cảnh một người hao tổn tâm tư ra sức giãy dụa, cuối cùng vẫn phải tuyệt vọng đi đến bờ vực cái chết, cũng coi như là có chút tiêu khiển thú vị.

"Tiếp tục nói." Giọng nói Quân Thần uy nghiêm bức người, giống như trời cao ban ân, cao cao tại thượng, tưới xuống một chút hy vọng sống.

Giang Dã luôn cúi đầu, vào lúc này, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Cũng là lần đầu tiên sau khi vào ngự thư phòng, đối mặt với Quân Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui