Quân Thần nhìn đôi mắt hoa đào trong trẻo long lanh như biển sao của Giang Dã, con mắt lạnh lẽo hơi ngưng lại.
Trong thâm cung từ lâu đã không còn đôi mắt thuần khiết xinh đẹp như vậy.
"Hoàng thượng, nô tài có thể ở lại hầu hạ chim của người."
Giang Dã nghiêm túc trả lời.
"Hầu hạ?" Quân Thần nhướng mày, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm bức người, hắn giễu cợt nói, "Một con chim mà thôi, trong cung trẫm nhiều thái giám, ai cũng hầu hạ được, một tiểu thái giám như ngươi, có chỗ nào không giống bọn họ?"
"Nô tài có thể hầu hạ tốt hơn...Hoàng thượng xem lần này không phải chim bay đi mất sao, là nô tài bắt được về! Chỉ cần có nô tài ở đây, nô tài đảm bảo lần sau chim của người bay mất sẽ lại bắt được về." Vì mạng sống, Giang Dã chân chó hết mức có thể.
Chim béo trên mặt đất nghe được lời này sợ tới mức giật mình một cái, kinh hãi run lên.
Sau đó, nó chồm lên, ngã trên đất lăn qua lộn lại, hai chân giãy đành đạch, vừa giống như đang tỏ ra dễ thương vừa giống như đang la lối khóc lóc. Nó kêu rên nói,
"Hoàng thượng đừng mà, Điện Điện không cần người chăm sóc...Sau này Điện Điện sẽ không đi nữa, không cần người quản đâu...." Nó mới không cần tiểu thái giám này quản thúc! Nó ghét tiểu thái giám này!
Chim béo khóc chít chít xin tha, ngược lại giúp Giang Dã.
Con chim thúi không biết trời cao đất dày, đúng thật cần có người chuyên môn quản thúc, đỡ phải lại rời cung trốn đi.
Nghĩ vậy, Quân Thần ngầm đồng ý.
Một lát sau, đôi mắt nguy hiểm của Quân Thần nheo lại, nhìn thẳng về phía Giang Dã. Cánh môi có độ cung tinh xảo hé mở, lương bạc lạnh lùng hỏi, "Tiểu thái giám, ngươi tên gì?"
"Giang Dã. Giang trong bờ sông, Dã trong cỏ dại." ( Giang trong giang biên, Dã trong dã thảo)
——
Lúc đi ra từ ngự thư phòng, xiêm y của Giang Dã ướt một mảng lớn, không biết chảy bao nhiêu mồ hôi lạnh.
Bên cạnh cậu, còn có một con chim mập mạp đáng thương đang đứng.
"Thái giám chết tiệt, thái giám chết tiệt...." Giọng chim béo hao hao con vẹt.
Giang Dã dùng ánh mắt lạnh lùng xẻo nó, "Đồ mập chết tiệt."
Giang Dã trở thành thái giám đặc biệt nhất trong cung, cậu không cần phải hầu hạ ai, chỉ cần hậu hạ con chim của hoàng thượng. Để tiện cho lúc hoàng thượng muốn nựng chim có thể nhanh chút, chỗ ở của Giang Dã cũng bị thay đổi.
Dời sang một chỗ cách tẩm cung hoàng thượng không xa.
Mấy ngày sau, Giang Dã miễn cưỡng làm quen với con chim này, thậm chí còn đặt cho chim thúi này một cái tên, gọi là Đoàn Đoàn.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Giang Dã mặc y phục thái giám cũng không lấn át được dáng hình oai hùng của thiếu niên, đứng dưới tán hoa đào, đôi mắt đào hoa gợn sóng, khóe mắt lộ ra phong tình.
Cậu bất cần dựa vào thân cây đào, từ trên cao nhìn xuống chim béo nói,
"Đoàn Đoàn, nói cho ca nghe, vì sao trước kia ngươi muốn chạy trốn?"
Vừa hỏi xong, giống như mới nhắc đến chuyện gì đáng buồn, Điện Hạ đang lười biếng quỳ trên đất nghỉ ngơi, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ lên.
Nó cao giọng mắng, "Thái giám chết tiệt, liên quan gì tới ngươi! Ta mới không nói cho ngươi là do nàng chim ta thích không cần ta nữa..."
Nói đến đây, không đợi Giang Dã cười, Điện Hạ lại thút thít nức nở khóc, khóc run hết cả mình, "Hu hu hu, nửa tháng trước có một nàng chim hoàng yến xinh đẹp bay vào cung, nàng tên Mỹ Mỹ....Hai chúng ta tình chàng ý thiếp...."
"Hu hu hu ta muốn ở bên Mỹ Mỹ, đồng ý rời khỏi hoàng cung cùng nàng, nhưng mà hoàng thượng chia rẽ chúng ta...."
Giang Dã nhịn xuống xúc động muốn đá một phát bay Điện Hạ ra ngoài, túm lấy thịt sau cổ nó, hỏi thẳng vào chủ đề, "Vậy ý của ngươi là, hoàng thượng rất thích ngươi?"
Chú chim vừa khóc sướt mướt, lúc này lại ngẩng đầu ưỡn ngực lên. Nó nhấc mặt lên, "Cũng không phải như vậy....Ngươi có thấy người khác toàn kêu ta là Điện Hạ, trên đời này ngoại trừ hoàng thượng, có thể có bao nhiêu điện hạ?"
Một khi đã vậy, đúng với ý nguyện của Giang Dã.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, hoàng thượng nhà ngươi, ghét nhất cái gì, thích nhất cái gì?" Giang Dã hỏi.