Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

Thi xong môn cao số, thân thể bỗng nhẹ nhàng hẳn ra.

Tô Diệc từ lúc nhỏ đã tìm được một quyển tiểu thuyết hợp khẩu vị trên web, tìm càng nhiều, rốt cuộc tìm hết 24 tiểu thuyết của tác giả này đọc.

Có lương thực phong phú làm cho tinh thần càng sảng khoái, nằm mãi vẫn không ngủ được, nửa đêm ở trong chăn giống như cô ngốc mà ha hả cười ngây ngô.

Từ nửa sau tháng 11, toàn bộ thủ đô bước vào mùa đông.

Trấn X là điển hình cho thành thị phía Nam, khí hậu luôn luôn ấm áp. Ngay cả như vậy, một tháng bắt đầu mùa đông vẫn có chút gian nan. Nếu không có điều hòa, khả năng ở nhà mặc quần áo còn nhiều hơn bên ngoài, buổi tối ngủ cả người chỉ có thể trong chăn run bần bật.

Vì thế, từ lúc tới thủ đô này, thái độ oán hận Kiều Gia Ninh thay đổi 180 độ ----- ngoài trời gió lạnh thấu xương, trong phòng lại ấm áp như xuân, thậm chí có thể mặc áo ngắn tay, cảm giác này thật là sảng khoái.

Bởi vì đọc tiểu thuyết, mấy ngày liền bữa sáng của Tô Diệc đều là bánh mì và sữa bò. Thứ sáu hôm nay, nghe Liễu Minh Nguyệt an bài, hai người cùng đi đến nhà ăn.

"Tô Diệc, tối hôm qua có phải cậu lại thức khuya đọc tiểu thuyết không? Tớ thức dậy đi WC vẫn nhìn thấy đèn trên giường cậu sáng." Liễu Minh Nguyệt một bên xếp hàng một bên hỏi.

Tô Diệc gật đầu :" Nhìn được một tác giả viết tiểu thuyết đặc biệt hợp khẩu vị, quá thích nên liền đem tiểu thuyết của người ấy xem."

"Có tốt như vậy ?"

"Ừm ừm." Tô Diệc vừa dụi mắt vừa nói,"Hình tượng nhân vật chuẩn, chi tiết khắc họa đúng đắn, bố cục thích hợp."

"Thật sự hay đếnthế?"

"Đương nhiên, đã vậy không có một chút hắc khí nào, cảm giác chính là nước chảy thành sông ( ý là truyện nhẹ nhàng ). Nhưng hiện tại trang web thực nghiêm, còn chưa đã thèm nữa. Bất quá dù như vậy, tớ vẫn quyết 'cày' cho xong."

Cô vừa dứt lời, phía sau đột nhiên có người có người túm túm tóc cô.

Tô Diệc quay người lại, liền thấy khuôn mặt u ám của Lục Giam đang từ trên cao nhìn cô.

"Chào học trưởng, anh cũng đến đây ăn sáng a."

Từ lúc tay Lục Giam không cần đổi thuốc nữa, đã vài ngày cô không thấy anh. Tô Diệc xoay người cười đến vô tâm vô phổi, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.

Cô trời sinh một bộ dạng ngoan hiền đáng yêu, muốn ngoan bao nhiêu có ngoan bấy nhiêu.

Nhưng trên thực tế, nha đầu này chính là tiểu lưu manh không sai.

Lục Giam ở trong lòng thầm thở dài, anh giơ tay để lên đỉnh đầu cô, lòng bàn tay ấm áp khô ráo xoa xoa với sợi tóc mát lạnh của cô :" Em thật đúng với cái gì cũng dám nói."

Tô Diệc ôm đầu kháng nghị :"Anh đem kiểu tóc em phá rối loạn a."

Lục Giam khóe miệng hơi cong :" Em đang là kiểu tóc gì?"

"Uy, anh không cần phải khinh thường em nha." Tô Diệc trừng mắt liếc anh một cái, "Tay anh thế nào rồi?"

Lục Giam vươn tay phải, hoạt động vài cái :" Không có gì khác thường."

Mu bàn tay anh đã kết vẩy, vết sẹo bên cạnh bắt đầu bóc ra, lớp da mới xuất hiện màu hồng nhạt, so với da bên cạnh càng mịn hơn.

Tô Diệc không nhịn được vươn tay trên vết thương thô ráp vuốt ve, đầu ngón tay cô hơi lạnh nhẹ nhàng, khẽ chạm, cảm giác ngứa làm tim Lục Giam lỡ một nhịp. Anh nhẹ nhàng rút tay về, ngón tay hơi cuộn cuộn vài cái.

Tô Diệc cũng cảm thấy không ổn,cô đang làm cái gì a, trước công chúng mà lôi kéo tay nam sinh sờ sờ?

Cô quay nhanh thân mình lại, quả nhiên phát hiện Liễu Minh Nguyệt vẻ mặt bát quái mà nhìn hai người bọn họ.

Tô Diệc mua mì bò kho, trên mặt còn bỏ thêm cái trứng chiên, cô bưng đi tìm một cái bàn ngồi xuống. Liễu Minh Nguyệt ngồi bên cạnh cô.

Lục Giam cũng mua mì bò kho, ngồi đối diện hai cô.

Tô Diệc nếm một ngụm thịt bò.

"Hửm?" Tô Diệc lông mày nhướng lên, hướng Liễu Minh Nguyệt nói : "Thật ngon a."

"Đúng không, tớ ăn một lần đã thành fan."

Tô Diệc đem thịt bò ăn xong, chưa đã thèm nói :" Nhưng vẫn là có chút thiếu."

Lục Giam nhìn cô một cái, đem thịt của tô mình chưa động từng khối từng khối cho vào tô Tô Diệc.

"Học trưởng~~~" Tô Diệc vừa định cự tuyệt, lại đột nhiên ngừng lại, bởi vì có một người không ngừng kêu Lục Giam.

Còn là một giọng nữ ngọt ngào.

Tiếp theo trong nháy mắt, một nữ sinh thân váy trắng áo khoác nhung lả lướt đi tới.

Cô ấy thật xinh đẹp, đây là phản ứng đầu tiên của Tô Diệc.

Ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, tóc dài phiêu phiêu. Ưmmm, chính là bộ dáng nữ thần.

Bên cạnh đi ngang có rất nhiều nam sinh nhìn cô nàng, nhưng Lục Giam lại như có mắt như mù, gật đầu xem như chào hỏi, ánh mắt dừng trên người cô nàng không nhiều.

Mỹ nữ hào phóng thoải mái mà cùng Tô Diệc các cô chào hỏi.

"Xin chào, tớ tên Trâu Vũ Nhàn."

"Tớ tên Tô Diệc."

"Tớ tên Liễu Minh Nguyệt. A, tớ biết cậu, thành tích thi vào của cậu so với tất cả các bạn khác là được 10, các nam sinh cũng chỉ có 9, quá lợi hại." Liễu Minh Nguyệt thích dạo diễn đàn, Trâu Vũ Nhàn lớn lên xinh đẹp, học tập nổi bật, tính cách hoạt bát, gia thế xuất chúng, ở diễn đàn vô cùng nổi bật.

Trâu Vũ Nhàn cười gật gật đầu.

Tô Diệc cũng xem như có biết cô nàng. Đều là tân sinh viên năm nhất, Trâu Vũ Nhàn ở trường Y xem như đã có chút danh tiếng.

Trâu Vũ Nhàn chọn chủ đề, tự nhiên hào phóng mà cùng Lục Giam nói chuyện. Cô ấy cũng gia nhập Cờ Vây Xã, chủ đề bọn họ chủ yếu là về cờ vây. Chỉ là Lục Giam vốn khác người, cho nên anh trả lời trước sau như một, đơn giản tóm tắt.

Tô Diệc an tĩnh mà ăn mì.

Ưm, mì thịt bò rất ngon, bò kho chính là dùng thịt bò nạm, hương cay mềm mềm. Cùng với hương ngọt thanh của củ cải, không cần quá nhiều mỹ vị.

Lục Giam thấy cô cũng không chơi điện thoại mà tập trung ăn, tay trái đỡ giúp cô cái tô to, ăn đến chuyên tâm hưởng thụ.

Anh nhớ rõ bà thường nói, con gái ăn tốt uống tốt, phúc khí sẽ là không kém.

Nghĩ đến đây, đáy mắt của anh ẩn lên một tầng khí sung sướng.

Ăn xong, Tô Diệc cùng Liễu Minh Nguyệt đi học. Bởi vì không cùng đường, cô cùng Lục Giam, Trâu Vũ Nhàn chào hỏi, liền rời đi trước.

Trâu Vũ Nhàn mắt nhìn nghiêng nam sinh bên cạnh, lại nghĩ lúc nãy chứng kiến Tô Diệc cùng Lục Giam cử chỉ thân mật, hơi có chút ủy khuất mà nói :" Học trưởng, em cảm thấy hình như các cô ấy không thích em a~."

Lục Giam tay bỏ vào túi đi về phía trước, nhàn nhạt nói : "Các cô ấy cũng không có lý do để thích cô."

Trâu Vũ Nhàn rũ mắt, bĩu môi.

Lục Giam mắt nhìn thẳng, nói câu hẹn gặp lại xong liền rẽ đi một lối khác.

Trâu Vũ Nhàn không biết đang nghĩ gì, quật cường mà cắn cắn môi dưới, đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn gắt gao khóa trụ hình bóng kia.

...........

Du: Chắc nhiều bạn sẽ thắc mắc về họ Trâu trong 'Trâu Vũ Nhàn', nhưng đây là một họ cổ xưa của người TQ, không có mang nghĩa con trâu nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui