Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

Từ sân vận động đi ra, Tô Diệc cùng Kiều Gia Ninh đi phía trước, Lục Giam tay bỏ túi quần đi phía sau.

Kiều Gia Ninh kéo cánh tay Tô Diệc, thấp giọng :"Quá soái."

"Cái gì?"

"Chính là vị bạn trai tai tiếng của cậu a."

"Đương nhiên soái, anh ấy ở trường là nhân vật nổi tiếng. Giữa trưa chúng ta đi nơi nào ăn cơm?"

Kiều Gia Ninh xin lỗi nhìn cô :" Xin lỗi a, Tô Diệc, tớ chốc lát phải đi liên hoan cùng CLB Rubik."

"CLB Rubik? Cậu từ khi nào có hứng thú với Rubik, sao tớ lại không biết?"

"A, chính là hiện tại cảm thấy hứng thú."

"Vậy được rồi." Tô Diệc lúc nói chuyện không phát hiện, Kiều Gia Ninh tai đỏ ửng.

Bọn họ ở cổng trường Y chia tay.

"Học trưởng, hôm nay cảm ơn anh."

"Thời gian không còn sớm, cùng nhau ăn cơm trưa?"

Tô Diệc cùng Lục Giam cơ hồ đồng thời mở miệng. Tô Diệc nhấp môi cười :" Vậy được, em mời."

Lục Giam cũng cười khẽ :" Không sợ bị người khác nhìn được ?"

"Giả dối kệ giả. Mắng em đều là yêu quái, chị đây không care." Nói xong, cô còn vỗ vỗ bả vai Lục Giam :" Yên tâm, hai chúng ta là chị em tốt , sẽ không có bất cứ thứ gì vượt qua quan hệ hữu nghị này."

"Anh xin cảm tạ em". Lục Giam trong lòng có điểm không thoải mái. Cô vì cái gì nói bọn họ là anh em tốt, chẳng lẽ anh ẻo lả như vậy?

Tô Diệc lựa chọn chỗ ăn, chậm chạp mãi không được.

Lục Giam xem đến buồn cười, khớp xương rõ ràng trên điện thoại cô lướt vài cái :" Ăn buffet đi, anh mời."

Tô Diệc nghe vậy, xua xua tay :" Không được, em mời em mời. Hôm nay ít nhiều là anh đánh tên tra nam, trả cho em trong sạch a."

Lục Giam lông mi hơi rũ, đối với ánh mắt sáng ngời của cô :" Em không phải nói chính mình là người văn minh? Anh thấy chính là thích dùng bạo lực thu người."

"Loại người này căn bản đã hết thuốc chữa, giảng đạo lý là vô dụng. Trực tiếp dùng nắm đấm cho hắn, em cũng không phải quả hồng mềm(*)."
(*) yếu đuối, nhu nhược

Thời điểm ăn buffet, hai người phát hiện đối phương đúng là có thể đem chủ quán ăn khóc đủ loại hình, bất quá con đường ăn của bọn họ không giống nhau.

Tô Diệc hướng về Hải Sản cùng bánh ngọt Châu Âu, Lục Giam thì yêu tha thiết các loại thịt : thịt luộc, thịt đỏ,.... Đến hải sản thì không ai cự tuyệt.

Tô Diệc trước hết quét một vòng khu ăn, tiếp theo ăn nửa cái bánh kem trân châu, hai cái bánh su kem, một cái Tiramisu cùng vài cái pudding. Sau đó bắt đầu lột tôm cùng cua, cô tưởng lột rồi cùng nhau ăn, kết quả Lục Giam không chú ý đến cô, đem thịt tôm cùng cua cô lột ăn sạch.

"Em xem anh còn có thể ăn đến cỡ nào?" Tô Diệc nghiến răng.

"Ý em nhận mình là cún con?" Lục Giam nén cười :"Em thật hiểu khẩu vị của anh."

"Lục Giam."Cô gọi thẳng tên anh.

"Đừng nóng giận, còn lại đều cho em." Lục Giam nói, bắt đầu lột tôm cho cô.

Tô Diệc uống một ngụm Cocktail, nhìn anh. Người này ngũ quan tinh xảo thâm thúy, đầy khí chất, so với người mẫu không thua kém. Tùy ý ngồi xuống, lười biếng liền mang theo một tia.....gợi cảm.

Nhưng lúc này chính anh lại đang chiến đấu với món bò bít tết đến cao hứng.

"Em cảm thấy anh là một người ăn uống rất thanh thuần đơn giản, không tỏ ra vẻ nam thần a." Tô Diệc nhìn anh cảm thán.

"Anh không phải là dựa vào quang hợp để sống sót." Lục Giam liếc mắt nhìn cô, tiếp tục ăn bít tết :" Em ăn nhiều như vậy, sao ở trường lại thấy vừa gầy vừa nhỏ."

Tô Diệc nhịn không được dùng chiếc đũa gõ gõ mu bàn tay anh :" Anh ở trường cao như vậy, là muốn so với cột điện sao?" Trong giọng nói chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, ghen ghét.

Lục Giam né tránh, cắt một khối bít tết đưa đến bên miệng cô, ánh mắt hiền lành giống như người cha :" Tới, ăn nhiều một chút, em còn có cơ hội cao lên nha."

"Không ăn,không ăn, không ăn." Tô Diệc tức giận mà cự tuyệt.

Lục Giam trong mắt mang theo ý cười nhìn cô, tựa như nhìn đứa con đang cáu kỉnh. Có chút bất đắc dĩ, có chút ôn nhu, còn có chút.....cưng chiều.

Tô Diệc trong nháy mắt bị ngây người, ngu ngốc nhìn anh, không rời được mắt.

Thẳng đến nhìn mắt anh ý cười càng lúc càng thâm trầm, ánh mắt cô run lên, vội vàng nhìn nơi khác, vành tai cùng gương mặt hiện lên một tầng đỏ ửng.

A a a, chính mình như thế mà đối với một chàng gay ngây ngốc, quả thực....

Cô xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình, yên lặng không nói, buồn rầu ăn.

Khu vui chơi nằm ở tầng năm, thời điểm vừa từ thang máy bước ra, Tô Diệc phát hiện vài cái máy gắp thú bông. Biết rõ là không được nhưng mỗi lần nhìn thấy cô liền bất động trước cái máy, đại khái không lấy được thì muốn phá đi.

Tô Diệc đối với máy gắp thú vừa yêu vừa hận. Cô quét mã 20 tệ chơi trò chơi, kết quả trước sau như một, không có thu hoạch gì.

Tô Diệc bất đắc dĩ mà thở dài.

Lục Giam vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên hỏi cô :" Muốn cái nào?"

What?

Lục Giam lấy điện thoại ra quét mã :" Muốn con gấu bông nào?"

"Đương nhiên là con lớn nhất." Tô Diệc nhìn Lục Giam bỏ thẻ vào máy: "Kỳ thật em không đặc biệt thích, chính là muốn trải nghiệm cảm giác thành công một chút. Anh sẽ chơi sao? Cái này rất khó, từ trước đến nay em vẫn không lấy được con nào. Ai ai, tay anh run cái gì, ổn định ổn định......"

Tô Diệc còn đang nói, "Ầm" một tiếng, một con báo hồng bị Lục Giam bắt lấy, đang từ từ hạ xuống.

"A!" Tô Diệc kinh ngạc che miệng lại :" Đại ca,
anh có thể a."

Lục Giam ánh mắt chuyên chú, nhìn chằm chằm vào lớp kính pha lê, vững vàng điều khiển :" Cái này rất khó sao?"

Thật là kiêu ngạo mà!

Tô Diệc bị chịu đả kích.

Thực mau, Lục Giam lại bắt được một Cậu Bé Bọt Biển.

Anh trong tay cầm thẻ ,đi đến một chiếc máy khác, đứng yên.

"Còn thất thần làm gì, đến xem muốn con nào?"

Lục Giam phát hiện Tô Diệc ôm hai con gấu bông đứng ngốc tại chỗ, giống như một chú chó nhỏ.

Anh xem em thành con gì a!

Nội tâm Tô Diệc đấu tranh 0.01 giây, sau lại phe phẩy cái đuôi vui mừng chạy qua.

Nửa giờ sau, bọn họ có thu hoạch lớn. Tô Diệc trên lưng mang một con báo hồng, phía trước ôm bốn con gấu bông, Lục Giam trong ngực còn có hai con.

Hai người như là dũng sĩ chiến thắng trên đường hồi phủ.

Giá trị nhan sắc của Lục Giam thật sự xuất chúng, hơn nữa hai người toàn mang theo gấu bông, trên đường Tô Diệc phải nhận bao nhiêu ánh mắt ghen ghét.

Đến lúc này, tâm tình của Tô Diệc hoàn toàn rất tốt.

Cô từ đáy lòng mà tán thưởng :" Em phát hiện anh đúng là thiên tài, cái gì cũng đều làm tốt! Ngay cả đánh nhau cũng rất tốt, em tưởng hắn phải quỳ xuống liếm chân anh."

"Không nghĩ tới em có suy nghĩ như thế đấy." Lục Giam vẻ mặt ghét bỏ nói.

Lời tuy như thế ,nhưng nhìn vẻ mặt cô mây đen tan hết, cười đến sán lạn, khóe miệng không nhịn được cũng nhếch nhếch lên. Anh phát hiện chỉ cần cô cao hứng, tâm tình của mình cũng sẽ không tự chủ mà nhảy nhót lên.

Lục Giam đưa Tô Diệc về KTX, sau đó đưa hai con gấu bông trong lòng mình cho cô. Tô Diệc sắp bị gấu bông chôn mất, không thể không nói, cảm giác này thật sảng khoái a.

Cô nỗ lực từ sau gấu bông đưa mặt ra :" Đây đều là anh gắp được, không lấy con nào sao?"

Lục Giam lắc đầu, tiêu sái xoay người, đưa lưng về phía cô vẫy vẫy tay.

Tô Diệc vì thế ôm gấu bông lên lầu.

Lục Giam lại dừng lại, quay người, nhìn theo bóng dáng vui vẻ đến khi biến mất hoàn toàn , mới rời đi.

Tác giả có lời muốn nói : Chương này thật sự ngọt đến sâu răng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui