Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

Máy bay đáp xuống trấn X thì đã gần 10h30. Xa cách hơn 3 tháng, Tô Diệc lần nữa trở về nơi quen thuộc.

Thời gian này thật sự quá muộn, bệnh viện đã qua giờ thăm hỏi, Tô Diệc quyết định về nhà trước.

Tháng 12 trấn X so với thủ đô có phần ấm áp hơn, ngồi trên máy bay có thể cảm giác được. Khóa kéo áo khoác lông vũ Lục Giam mở rộng, anh đem hai túi đồ của Tô Diệc mang trên vai mình.

"Trước anh đưa em về, sau đó anh đi đặt phòng khách sạn." Anh nói.

Tô Diệc liên tục lắc đầu :" Như vậy sao được? Nhà em không có người, anh ngủ ở phòng của em là được. Mới vừa rồi trên máy bay em thấy anh cũng chưa ăn gì, chốc lát về em nấu mì sợi cho anh."

Tô gia chỉ có hai người ở, vì thế cũng không lớn, nhưng trang hoàng rất ấm áp.

Tô tìm khăn lông mới, khăn tắm, kem đánh răng cùng bàn chải đưa tới cho anh : "Anh đi tắm trước đi, em đi nấu ăn."

"Không cần, anh không đói."

Tô Diệc mím môi, rũ mắt: "Không có việc gì, dù sao em cũng không ngủ được."

"Vậy được, cảm ơn."

Tô Diệc ở tủ lạnh tìm rau xanh, hoành thánh cùng canh gà đông lạnh, cô nấu một chén canh gà hoành thánh, bên trên còn để một cái trứng.

Lục Giam tắm thật mau, Tô Diệc vừa nấu ăn xong, anh cũng vừa từ phòng tắm đi ra tới. Thời điểm ở phòng chờ, anh đã mua áo ngủ thể thao.

"Nhanh ăn đi, hoành thánh là sở trường của mẹ em, cho anh nếm thử." Tô Diệc đưa đũa qua, chính mình đi tắm rửa.

Lục Giam kỳ thật là một người kén ăn, nhưng không nghĩ đến hoành thánh da mỏng nhân lớn, hương vị nồng đậm thật ngon, anh liền mang canh ăn sạch sẽ.

Mẹ anh sẽ không nấu cơm, anh từ nhỏ đến lớn từ nhà hàng lớn đến cửa tiệm 5 sao đều ăn qua, nhưng chính là không ăn qua cơm mẹ nấu. Không đối lập sẽ không thương tổn, đây là mẹ nhà người khác a.

Ăn xong, anh gọi điện cho Lục Ngôn :" Anh hôm nay ở trấn X, đại khái hai ba ngày không trở về, cậu chiếu cố Tam Béo một chút."

Lục Ngôn ở bên kia bối cảnh thực ồn ào, đại khái là chỗ quán bar, KTV một chỗ ăn chơi.

"Trấn X? Anh đi làm gì? Anh đi một mình hay là cùng bạn bè?"

Lục Giam không giải thích nhiều, chỉ nói câu :" Không phải một người."

Lục Ngôn tò mò muốn chết, như pháo mà hỏi :" Cùng ai a? Nam hay nữ? A, là nữ đúng không?"

"Anh cúp đây."

Lục Ngôn không chút để ý, gửi nhanh qua WeChat : [Trở về nói cho em biết.]

Nhờ vào anh ta nhiều năm kinh nghiệm tình trường, anh của anh ta nhất định có vấn đề, anh ta phải vây hỏi một chút.

Mùa đông ở phía Nam có chút lạnh ướt, Tô Diệc sợ Lục Giam không quen, không chỉ có điều hòa mà còn bật thảm sưởi.

"Em cho rằng anh là cụ già sao?" Lục Giam có chút hết nói nổi.

Tô Diệc đã đổi trên người thành một bộ quần áo ở nhà màu vàng nhạt bằng nhung, tóc được túm lên bằng cái băng đô, gương mặt nhỏ nhắm. Lục Giam cảm thấy, đại khái chỉ cỡ một bàn tay to của anh.

Tô Diệc từ trong tủ quần áo lấy ra gối đầu, chăn, một bên trải giường cho anh, một bên nói:" Nửa đêm ngủ sẽ càng lạnh. Khi em còn nhỏ không có điều hòa, ngủ cả đêm toàn run run, cả người tựa như bật nút chấn động."

Bởi vừa tắm xong, phần da thịt lộ ra ngoài trắng nõn như muốn véo ra nước.

Lục Giam cảm thấy tim chính mình đập có chút mau. Anh dời tầm mắt, nhìn chung quanh nhà. Theo anh nhìn ra, căn phòng này cũng 13, 14 mét vuông. Sát tường là chiếc giường đơn, đối diện là bàn học, kế cửa ra vào là tủ quần áo.

Cùng căn phòng của anh là hoàn toàn đối lập, nhìn đến đâu cũng là của con gái thích.... Trên bàn học dùng chậu hoa trang trí, trên giường để một con gấu bông, trên tường là ảnh chụp của Tô Diệc cùng mẹ, mỗi tấm đều cười đến vui vẻ.

Anh lần đầu tiên trong đời đi vào phòng nữ sinh, lần đầu tiên nằm trên chiếc giường trải ga màu tím còn có ren , thực là một trải nghiệm mới lạ.

Sáng sớm ngày hôm sau, chỉ mới vừa tờ mờ sáng, Tô Diệc liền thức dậy. Cô kéo bức màn ra, phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.

Từ kiến thức tuyết lớn ở đế đô, Tô Diệc đối với loại tuyết nhỏ này như vô cảm.

Cô ngày hôm qua nhìn trong tủ lạnh chỉ còn hai con gà ác đông lạnh, liền nghĩ đến sáng hôm nay nấu canh gà ác.

Lục Giam cũng không ngủ nhiều, từ phòng ngủ đi ra đã nghe trong phòng bếp có tiếng vang.

Trong nhà, phòng bếp nhất định là nơi có nhiều tiếng động nhất. Phòng bếp Tô gia không lớn, nhưng so với cái nơi lạnh lẽo kia ở nhà anh, nơi này càng có không khí ấm áp.

Anh nhìn Tô Diệc đang đứng bận rộn trong bếp.

Nhận thấy được tiếng bước chân anh, Tô Diệc ngoái đầu cười cười :" Anh sao sớm thế đã rời giường, lạ giường? Anh ngồi trước đi, cơm sáng đã xong rồi."

Cô đem ra một chén cháo nóng hổi, Lục Giam nhìn quầng thâm xanh xanh dưới mắt cô, cái gì cũng không hỏi, nhận chén cháo đi đến bàn ăn.

Tô Diệc cũng lấy một chén cháo cho mình, sau đó cắt gà ác ra để lên mâm.

Lục Giam nếm một ngụm cháo, không nghĩ đến hương vị ngon ngoài ý muốn :" Đây là dùng canh gà nấu? Trình độ của em không tệ."

Tô Diệc ừ một tiếng, có chút tự hào nói :" Mẹ em nhiều lúc đi công tác, từ chín tuổi em đã tự nấu cơm cho mình. Sơn hào hải vị em không nấu được, nhưng món bình thường dễ như trở bàn tay đi, thế nào, rất ngon chứ?"

Lục Giam gật đầu, thực vui vẻ đem chén cháo ăn sạch, còn có chút chưa đã thèm.

Ăn sáng xong, Tô Diệc tìm đồ giữ ấm, đem thịt gà cùng canh bỏ vào. Cô đã liên hệ với chú Chương, biết Chu Kết Thu ở tại bệnh viện Nhân dân I .

Cô đứng ở cửa, nhìn Lục Giam đã mặc quần áo tốt, ngây ra một lát, buộc miệng hỏi :" Anh muốn đi đâu?"

Lục Giam cất điện thoại, từ trong tay cô lấy đồ giữ ấm :" Đưa em đi bệnh viện, anh không thể ăn không ngồi rồi a."

Tô Diệc :" ........"

Hai người cùng bắt xe đến bệnh viện, ở cửa bệnh viện, Lục Giam liền dừng, đem đồ giữ ấm cho cô :" Em đi lên đi."

Tô Diệc vội đưa chìa khóa nhà cho anh :"Anh nhớ rõ đường, trở về nghỉ ngơi một lát đi."

Lục Giam đẩy chìa khóa :" Anh chưa từng đến trấn X, đúng lúc đi dạo một chút."

"Kia cũng đúng, phía bên này là đường đi bộ, có không ít truyền thống đặc sắc, còn có...."

"Em mau đi xem mẹ đi." Lục Giam đánh gãy lời cô nói, hướng cô giơ điện thoại :" Anh chính mình lên mạng tìm."

Tô Diệc ngẫm lại thấy có lý, phất tay cùng anh hẹn gặp lại.

Chu Kết Thu là ở phòng bệnh đơn.

Tô Diệc tới cửa đụng phải Chương Chí Quốc, ông hơn 40 tuổi, dáng người trung trung, làn da hơi đen, ánh mắt bình thản. Nhìn thấy Tô Diệc, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười :" Mẹ con ở bên trong, bà ấy đã khá hơn nhiều."

Tô Diệc gật đầu, nói :" Chú Chương, con có nấu canh gà cho hai người."

Chương Chí Quốc đáp lời :" Chú đi mua điểm tâm chính đã ". Nói xong, giúp cô đẩy cửa phòng bệnh ra.

Tác giả có lời muốn nói: Lục Giam: Anh không thể ăn không ngồi rồi, nhưng có thể ngủ cùng em ^_^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui