Tô Diệc:"....." Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì????
Nhân gian có một loại xấu hổ mang tên chụp lén người khác nhưng quên tắt flash!!!!!
A a a, hôm nay là rốt cuộc ngày gì, ban ngày lôi kéo quần nam sinh, buổi tối chụp lén bị học trưởng phát hiện!!
Tô Diệc cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên mặt, xấu hổ vô cùng.
Nhưng cô vẫn giả ngốc mà giơ điện thoại lên xem, rồi như bất ngờ để giải vây chính mình :" Như thế nào lại bật phải camera nhỉ??"
Sau đó liếc nhìn Thân Tuấn Triết : "Học trưởng, em vào trước nhé." Nói xong không chờ anh lên tiếng mà vội vàng đi vào trong trở lại.
-----------
Ngày hôm sau, Tô Diệc ăn xong cơm chiều, trên đường đến phòng tự học đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Gia Ninh.
"Cậu như thế nào không cùng soái ca của mình yêu đương, sao lại gọi cho tớ? Ngược cẩu a??"
Nhưng đợi đã lâu đầu bên kia vẫn không lên tiếng, Tô Diệc cảm thấy kỳ quái: "Uy, Ninh Ninh, Ninh Ninh?"
Một hồi lâu, bên kia truyền đến âm thanh nức nở, Tô Diệc hoảng sợ: " Ninh Ninh, đã xảy ra chuyện gì, cậu ổn chứ?"
Tiếng nức nở càng lúc càng rõ.
"Anh ấy, anh ấy nói chỉ xem tớ là bạn bình thường, ô ô ô........"
Tô Diệc lập tức nói: "Đừng khóc, đừng khóc. Cậu đang ở đâu, tớ lập tức qua đấy."
Kiều Gia Ninh vừa khóc vừa nói :" Tớ đang ở chỗ gọi Kính Hồ của trường cậu."
Khi Tô Diệc tìm được người, phát hiện cô nàng vẫn còn khóc, phía trên cặp sách đặt trên đùi đều là khăn giấy lau mặt.
Cô trước đây chưa bao giờ thấy được vẻ chật vật thương tâm như bây giờ của Kiều Gia Ninh.
"Ninh Ninh."
Kiều Gia Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Diệc, rồi nước mắt như không còn gì ngăn lại, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô nàng hiển nhiên hôm nay cố tình trang điểm. Một đôi mắt xinh đẹp bây giờ đã sưng như quả đào, lông mi cùng mascara, tóc bị gió thổi rối tung, son môi cũng loang lổ.
Tô Diệc đến gần,ngồi sát bên, duỗi tay ôm cô nàng đang khóc thút thít. Kiều Gia Ninh vốn có thể khắc chế khóc không ra tiếng, nhưng bây giờ được cô bạn thân ôm, tiếng khóc cũng không dồn nén nữa.
Kiều Gia Ninh vốn trong nhà được bồi dưỡng rất tốt, thành một cô gái nhỏ xinh đẹp, ngày thường hoạt bát, rộng rãi. Có thể nói lớn lên xuôi gió xuôi nước, vô ưu vô lự(*). Hằng ngày phiền não ngoại trừ thành tích thì không có việc gì đáng nhắc đến.
(*) Thoải mái, tự do, vô lo vô nghĩ.
Hiện tại bởi vì một vì một tên con trai mà thương tâm thống khổ. Tiếng khóc không đến khàn giọng nhưng lại mang theo sự thương tâm nồng đậm cùng sự tuyệt vọng, làm cho lòng Tô Diệc cũng đau xót.
Kiều Gia Ninh vốn được nuông chiều từ bé, một mình rời nhà đi xa mấy nghìn km, mọi thứ đều xa lạ, nhà cô đương nhiên không đồng ý. Lúc thi xong đại học và có điểm, cha mẹ cô đều hy vọng cô học trường X, cách nhà chỉ nửa giờ đồng hồ.
Trên thực tế, Kiều Gia Ninh xác thực không thích ứng mọi thứ nhanh như Tô Diệc, ngoại trừ ăn cơm và sinh hoạt, mọi thứ đều còn xa lạ đối với cô nàng.
Nhưng cô vẫn quyết tâm báo danh trường M, bởi vì cô cho rằng chính mình cùng Ngô Lãng chỉ kém đâm thủng 1 tờ giấy. Mà hiện thực lại đánh vào mặt cô nàng đau đớn.
Cho nên hiện tại cô nàng mới suy sụp hoàn toàn.
Qua khoảng nửa giờ, Kiều Gia Ninh dần dần ngừng khóc. Phát tiết đủ rồi, cảm xúc ổn định, cô nàng mới dần kể lại sự tình.
"....Anh ấy nói anh ấy chỉ xem tớ là bạn bè bình thường, anh ấy nói như vậy làm gì hợp tình hợp lý chứ. Không có một chút áy náy, lạnh như băng mà nói tớ là tự mình đa tình....Ngày mưa, anh ấy nhắc tớ mang ô, trời lạnh, anh ấy nhắc tớ đừng uống nước lạnh, mỗi ngày chào buổi sáng rồi lại chúc ngủ ngon,... Vậy mà anh ấy nói tớ tự mình đa tình!?"
"Loại người này chính là tra nam, thích chơi trò mập mờ. Nói rõ ràng như vậy cũng tốt, sớm nhận ra gương mặt thật của hắn, không cần tiếp tục phí thời gian lên người hắn nữa." Tô Diệc an ủi cô nàng.
Kiều Gia Ninh đờ đẫn gật đầu, thanh âm có điểm không cam tâm :" Chính là lòng tớ thật sự rất khó chịu. 15 tuổi đến 18 tuổi, 3 năm, mỗi ánh mắt của anh ấy, mỗi động tác, mỗi lần gặp ngẫu nhiên đều đã khắc sâu trong lòng tớ, tớ không biết phải làm như thế nào để quên được.... Về sau có lẽ tớ sẽ gặp rất nhiều người, cũng sẽ thích người khác, nhưng thật khó có người làm cho tớ giống năm 15 tuổi, toàn tâm toàn ý để thích một người."
Tô Diệc mím môi, đứng lên: "Đi thôi, cậu còn chưa ăn cơm, cùng đi ăn chút gì nào."
Kiều Gia Ninh ngẩng mặt :" Tớ muốn uống bia."
"Được, tớ đi cùng cậu."
Hai người từ trường M đến phố mỹ thực, tùy tiện chọn một cửa hàng đi vào.
Vừa ngồi xuống akêu món rau trộn, Kiều Gia Ninh liền bưng cốc bia muốn cùng Tô Diệc chạm cốc.
Nhìn qua lớp thủy tinh, có thể thấy bọt bia mịn ở phía trên, Kiều Gia Ninh liền dũng cảm mà "ừng ực ừng ực" đem cốc bia một hơi uống hết.
Dáng vẻ này của cô nàng chính là mượn rượu giải sầu, Tô Diệc không dám uống nhiều, chỉ đem cốc bia nhấp nhẹ trên môi.
"Đêm nay hai chúng ta nhất định phải uống không say không về!" Kiều Gia Ninh lại lần nữa uống cạn, "Kỳ thật bạn bè không cần nhiều, có người cùng tớ ăn cơm, đi dạo, cùng tớ đêm khuya khóc rống lên, cùng tớ uống rượu nói chuyện phiếm, cùng tớ gắn bó chặt chẽ là được. Tới, vì tình bạn chặt chẽ giữa chúng ta, cạn ly!"
Tô Diệc lúc này cũng uống, hỗn hợp bia nồng đậm chạy thẳng xuống làm cho mặt cô cũng đỏ lên. Kỳ thật tửu lượng của cô vẫn tốt, chính là làn da trắng nõn nên dễ hồng, nhìn như uống không ít.
Tô Diệc biết trọng trách đêm nay, nên vẫn luôn giữ chừng mực, không uống nhiều.
Cứ uống và uống, mới nửa giờ, Kiều Gia Ninh đã say. Tô Diệc lấy cốc bia của cô nàng, đưa cho cô nàng một chén canh làm giải rượu. Xong cô đi vào toilet.
Chờ khi trở lại, đột nhiên phát hiện Kiều Gia Ninh không còn ở chỗ ngồi.
Tô Diệc hoảng sợ, cô biết những nam nhân trong quán rượu vẫn luôn không có ý tốt, nhưng dù gì nơi này cũng gần trường đại học a.
Cô nhìn xung quanh một lúc, rốt cuộc cũng thấy người.
Cô nhanh chân bước qua phía đó, liền thấy Kiều Gia Ninh cầm ly bia, nhìn nam sinh ngồi ăn một mình nói:" Cậu có nguyện ý làm bạn trai tôi không?"
Tô Diệc đầu đầy hắc tuyến, đi lên túm cánh tay Kiều Gia Ninh, liền xin lỗi :" Thực xin lỗi a, bạn của tôi uống hơi nhiều."
Nam sinh kia ngũ quan đoan chính, mặt mày ôn nhu. Tuy rằng bị quấy rầy, nhưng vẫn rất có phong độ mà nói :"Không sao."
Kiều Gia Ninh dáng người nhỏ xinh, không nghĩ tới lúc này lại trở thành thiếu nữ tráng sĩ, Tô Diệc muốn kéo cô nàng đi, nhưng bị gạt tay, sức lực rất lớn.
Kiều Gia Ninh nhìn nam sinh đối diện, ánh mắt hồng hồng, không buông tha lại hỏi :" Cậu nguyện ý làm bạn trai tôi không?"
Nam sinh kia im lặng vài giây, không biết do bất đắc dĩ hay vì bộ dạng đáng thương của cô nàng, liền gật đầu :" Tôi đồng ý."
Kiều Gia Ninh như trút được gánh nặng, đột nhiên cầm lấy điện thoại, mở Wechat, rống to : " Tên tra nam vô sỉ, lão nương đây cũng không phải không ai muốn."
Tô Diệc :"........"
Kiều Gia Ninh đúng thật là uống say, nói lung tung. Tô Diệc tính tiền xong, đến nâng cô nàng dậy, ra tiệm mua cơm. Kết quả Kiều Gia Ninh mồm miệng không rõ la toáng lên nhức đầu choáng váng, ngồi ở bậc thang không chịu đứng dậy.
"Tớ thật sự chịu không nổi cậu mất." Không nghĩ tới Kiều Gia Ninh say đến vậy vẫn còn biết nói lý do.
Tô Diệc thở dài một hơi, đem thức ăn treo trên người, sau đó chuẩn bị đến đỡ Kiều Gia Ninh.
"Xin hỏi đây là các cậu rơi sao?" Đột nhiên có giọng nam vang lên, Tô Diệc quay đầu lại, vừa đúng là nam sinh vừa rồi, giờ phút này trên tay cậu cầm một quyển sách, mặt trên còn dán hình Kiều Gia Ninh.
Tô Diệc vội vàng tiếp nhận, nói lời cảm ơn:" Đúng là chúng tôi rơi, cảm ơn."
"Có cần giúp đỡ không? Tôi tên Tô Tần, học ở trường M."
Thật trùng hợp a, vậy mà cùng Kiều Gia Ninh chung trường.
Tô Diệc do dự một chút, nhưng thật sự cô không thể mang Kiều Gia Ninh trở về, :" Vậy thì cảm ơn học trưởng."
Tô Tần giúp đỡ đem người đến dưới ký túc xá nữ sinh, Tô Diệc luôn miệng nói cảm ơn, đỡ Kiều Gia Ninh lên phòng, sau đó lại nhờ bạn cùng phòng cô nàng chiếu cố giúp, có vấn đề gì thì gọi cho cô.
Sau đó mới chạy bộ về trường Y.
Trường Y cùng trường M đối với sinh viên năm nhất quản có chút nghiêm, thứ 2 đến thứ 6 không được ngủ ở bên ngoài trường.
Cô thở hồng hộc chạy về KTX(*).
(*) Ký Túc Xá
KTX của trường Y cơ bản mỗi phòng là 4 người, nhưng mỗi tầng lầu có chỗ ngoặc sẽ có 2 gian phòng 3 người.
Thời điểm cô trở về, hai cô bạn cùng phòng là Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Liễu Minh Nguyệt một người đang tháo trang sức, một người đang nghịch điện thoại.
"Vì cái gì mà KTX nữ sinh thì 10h đóng cửa, còn KTX nam sinh thì 10h30. Đây là kỳ thị nữ sinh sao?" Tô Diệc rót một cốc nước lớn, thở hồng hộc hỏi.
Liễu Minh Nguyệt buông điện thoại, duỗi cái eo: "Vấn đề này tớ đã từng hỏi dì quản KTX, dì nói đây là bởi vì nam sinh đưa nữ sinh trở về KTX mất hết nửa giờ."
Tô Diệc không nghĩ tới như vậy cũng có thể bị nhét cẩu lương, cô bất đắc dĩ tự giễu :" Ha hả, thế giới này đối với cẩu độc thân thì ra ác ý đến vậy."
Ngay sáng sớm hôm sau, Tô Diệc nhanh chóng gọi điện cho Kiều Gia Ninh, đầu bên kia miệng thì nói không sao, không có gì để cô yên tâm, nhưng Tô Diệc vẫn nghe ra trạng thái cô nàng vẫn không ổn.
Thời gian ăn cơm giữa trưa, Tô Diệc ở trên đường đụng phải Ngô Lãng. Mà Ngô Lãng không chú ý đến cô, hắn cùng một nữ sinh vừa nói vừa cười vui vẻ.
Tô Diệc cảm thấy có nguồn nóng trong lòng thẳng tắp trào lên, muốn áp xuống cũng không được.
Trong mắt Ngô Lãng, cùng ăn cơm, dạo phố, xem phim là cùng tạo mối quan hệ tốt với các nữ sinh. Cùng Kiều Gia Ninh có thể, thì người khác cũng có thể. Đến khi chỉ cần nhận được một câu thổ lộ liền : "Thực xin lỗi, gây hiểu lầm rồi." để chặt đứt.
Kiều Gia Ninh chịu tổn thương cũng một phần là do một bên đơn phương, nhưng nếu Ngô Lãng không có hành động ái muội, khắp nơi lưu tình thì sao cô ấy có thể tự mình đa tình đến tận bây giờ!? Cô nàng vẫn luôn ngây ngốc cho rằng chỉ cần thi trường ở cùng thủ đô thì sẽ được ở bên nhau. Tuy nhiên nhìn lại thì ý nghĩ này vô cùng ấu trĩ.
Giờ phút này nhìn Ngô Lãng vẫn như không có việc gì, cùng nữ sinh khác quấn quýt ái muội, lửa trong lòng cô liền càng không thể áp xuống.
Vì thế, cô không nghĩ nhiều liền đi theo bọn họ.
Hai người Ngô Lãng đi vào một nhà hàng đối diện trường học được trang trí theo phong cách Nhật đặc biệt tinh xảo.
Nhà hàng này không biết do thức ăn khó ăn, hay do giá cả quá cao, tóm lại cho dù giờ điểm tâm cũng là vắng khách.
Bọn họ an vị ngồi bên cửa sổ, Ngô Lãng dường như còn quen thuộc nơi này, ngồi xuống không cần xem thực đơn mà vẫn có thể gọi món.
Tô Diệc cười lạnh. Ngày hôm qua mới tiêu sái mà đâm một nhát dao lên một người, hôm nay liền tiêu sái mà chiều chuộng người khác.
Đúng là tên tình trường già đời a.
Cô đi đến một cửa hàng nước ép trái cây, mua ly nước ép dưa hấu ướp lạnh.
"Hoan nghênh quý khách." Người phục vụ mang trang phục truyền thống của Nhật, nhiệt tình chào đón. Tô Diệc liền đi vào nhà hàng.
Cô mắt nhìn thẳng, bỏ lại câu :"Tôi tìm người.", sau đó đi thẳng đến bàn Ngô Lãng.
"Em buổi chiều không có tiết học sao? Vừa đúng lúc, chúng ta đi xem bộ phim mới...." Ngô Lãng rất phong độ nói với nữ sinh kia.
"A" Nữ sinh kinh hô, Ngô Lãng lời còn chưa dứt liền thấy hoa mắt, tiếp theo chính là dòng nước lạnh lẽo ập vào mặt.
Màu đỏ đỏ hồng hồng của nước dưa hấu vẫn đang trên mặt hắn chảy xuống.
Ngô Lãng nhanh chóng lau mặt, mắng: "Khốn kiếp, ai mẹ nó dám bắt nạt lão tử."
Đối mắt với Tô Diệc đang từ trên cao nhìn xuống, hắn bỗng im bặt.
Hắn biết được Kiều Gia Ninh cùng Tô Diệc chính là chị em tốt.
"Thích nơi nơi trêu hoa ghẹo bướm đúng không, xong rồi vẫy tay nói 'Thật xin lỗi' liền xong rồi? Tra nam, khốn kiếp!!!!"
Tô Diệc nói xong, lại có ý vị mà trừng mắt với nữ sinh đối diện đang che miệng, lúc này mới dùng khăn giấy lau tay, ngẩng đầu đi ra khỏi cửa hàng.