Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

Lục Giam từ Starbucks(*) đi ra, một bên vừa uống cà phê một bên xem Wechat.
(*) Một thương hiệu cà phê nổi tiếng

Lục Ngôn: [Gần đây thời tiết lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, anh, đừng để bị đông đá.]

Lục Giam: [Anh biết rồi, cậu cũng thế.]

Lục Ngôn: [Em đã có bạn gái nhắc nhở, anh không có, hahaha.]

Lục Giam: [Cậu gần đây có gặp dấu chấm than màu đỏ(*) không?]
(*) Dấu chấm than thường để báo lỗi hay nhắc nhở gì đó

Lục Ngôn : [Không có, sao thế?]

Ngay lúc đó ,điện thoại Lục Ngôn rung lên, lập tức xuất hiện tin tức có dấu chấm than màu đỏ cùng hàng chữ trắng phía dưới : Lục Giam đã xóa bạn bè, hai bạn trở thành người lạ.

Lục Giam hừ nhẹ một tiếng, cất điện thoại đi, uống một ngụm cà phê.

Có thương tổn thì cả hai cùng thương tổn.

Anh đang trên đường đến thang máy, không ngờ từ chỗ ngoặc đột nhiên xuất hiện một người. Hai người không tránh kịp vừa vặn va phải nhau, ly cà phê trong tay Lục Giam trong nháy mắt bắn ra, toàn bộ đổ lên người anh.

Lúc bình thường thang máy người đến người đi, ồn ào náo nhiệt. Nhưng ở trong một góc lúc này, không khí ngưng đọng lại.

Tô Diệc ngẩng đầu, nhìn chàng trai trước mắt có chút quen nha, ngơ ngẩn một lúc.

Là, là anh ta!!

Đây được xem là nghiệt duyên gì a!!!!

Lục Giam rũ mắt nhìn chằm chằm Tô Diệc, thanh âm trầm thấp : "Cô và tôi có thù oán gì sao??"

Trí nhớ của anh vẫn luôn rất tốt. Huống chi sống 20 năm qua, lần đầu tiên bị người ta lôi kéo tuột quần, kẻ đầu sỏ kia còn không phải là người đang ngẩng mặt nhìn anh bây giờ hay sao!

Tô Diệc nuốt ngụm nước miếng, vội vàng nói: "Tôi thật sự không cố ý. Phía trước có cửa hàng thời trang nam, tôi giúp anh mua lại quần áo."

Một bên nói, một bên lấy từ trong cặp sách khăn giấy lau cà phê trên người anh.

Tô Diệc lúc này đầu óc đã không còn tỉnh táo gì nữa rồi, chỉ là lau đi theo vết bẩn đi xuống, cọ qua đai lưng, còn muốn tiếp tục thì đột nhiên cổ tay cô bị một lực mạnh mẽ bắt lấy.

Tay Lục Giam rất lớn, ngón tay thon dài. Bởi vì dùng sức, các đường gân trên mu bàn tay rõ ràng cũng có thể thấy được. Tô Diệc chậm rãi ngẩng đầu, Lục Giam cũng nghiêng người về phía trước, môi cọ qua bên tai cô, thấp thấp mà nói :" Một lần rồi hai lần, giữa ban ngày ban mặt mà giở trò lưu manh, tôi muốn kiện cô."

Tô Diệc lúc này mới giật mình nhận ra tay cô ngừng ở vị trí không thể nói của anh.

"Tôi lại sai rồi, thật xin lỗi." Cô vội nói.

Lục Giam buông tay ra, không để ý cô mà bước nhanh đến cửa hàng thời trang nam. Tô Diệc như làm cái đuôi chạy theo sau anh.

Vừa bước vào tiệm lập tức có nhân viên tiến đến, nhìn đến vết bẩn trên quần áo Lục Giam, dựa theo cách mặc quần áo của anh rồi đề cử mấy bộ . Lục Giam cũng không chọn nhiều, nhanh chóng đi vào phòng thử đồ.

Nhân viên chính là một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, cô ấy nhìn Tô Diệc, rồi nói đùa :" Cô bé, từ nơi nào mà "câu" được một tiểu soái ca như thế nha."

"Anh ấy không phải bạn trai em." Tô Diệc thành thực trả lời.

Chị nhân viên nghe vậy thì mắt sáng lên :" Nga, vậy em cho thể cho chị phương thức liên lạc với cậu ấy không."

Tô Diệc nghiêm túc mà nói : "Anh ấy đã có BẠN TRAI rồi."

Chị nhân viên nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau thay đổi thành căm giận :" Hiện tại nhiều nam nhân thật đáng ghét, dám cùng nữ nhân chúng ta cướp đoạt nam nhân."

Tô Diệc cảm khái gật đầu.

Kỳ thật Lục Giam tuy rằng dung mạo cực soái , nhưng khí chất sạch sẽ, cũng không có mùi gay, cho nên bình thường có lẽ không ai nghĩ đến anh sẽ có khuynh hướng như thế.

Lục Giam rất nhanh từ phòng thử đồ ra. Nhân viên trước đến gần nhìn, sau đó cô che miệng hô nhỏ :" Soái quá đi a!"

Tô Diệc cũng nhìn theo, cũng giật mình giống chị nhân viên. Bên trong sơ mi trắng sạch sẽ khí chất, bên ngoài chiếc áo khoác màu xanh đen cắt may thích hợp, đem dáng người của anh phô ra dễ dàng, có thể trực tiếp đi làm người mẫu nha!

Không thể không nói, người này cả diện mạo lẫn dáng người đúng là cực phẩm, vai rộng, eo thon, chân dài, không muốn soái cũng không được.

Đáng tiếc chính là gay a!. Nếu biết có lẽ rất nhiều nữ sinh sẽ thương tâm.

Tô Diệc nhìn đăm đăm, rồi ngơ ngác nhìn Lục Giam hướng cô đi đến trước mặt cô đứng yên.

Lục Giam mặt không biểu cảm, nói với cô :" Cô không cần bày vẻ háo sắc như vậy nhìn tôi."

Tô Diệc :"....." Vẫn là nên cho chàng trai đáng ghét này ở cùng với chàng trai khác đi.

Chờ cô hoàn hồn, Lục Giam đã ở quầy tính tiền.

Tô Diệc vội tiến lên, chặn điện thoại anh định quét mã QR trả tiền, nhanh miệng nói :" Để tôi quét, tôi phải bồi thường cho anh chứ. "

Lục Giam ấn đường nhăn lại, có chút không để ý, lại có chút lãnh đạm mà nói :" Tôi không cần nữ sinh trả tiền giúp." Ngữ khí vô cùng đáng tin.

Nói xong, Lục Giam không nhanh không chậm mà kéo tay áo cô để đưa điện thoại qua. Nhưng khi liếc đến tay áo cô thì ngẩn ra.

Trên cổ tay trắng nõn thình lình xuất hiện một dấu đỏ bắt mắt. Đây là bằng chứng cho thấy anh đã dừng lực mạnh đến cỡ nào.

"Xin lỗi." Anh đột nhiên nói.

"Hả?" Tô Diệc không đầu không đuôi mà nghe một câu như vậy, nghi ngờ.

"Cổ tay của cô."

"A, cái này không có việc gì, làn da tôi vốn như vậy." Tô Diệc tùy ý nhìn đến cổ tay, tùy tiện nói "Anh không nói tôi cũng không để ý đến."

Ra khỏi cửa hàng, Tô Diệc ôm một cái túi, bên trong là quần áo Lục Giam bị bẩn.

"Quần áo này tôi sẽ tìm cửa hàng giặt quần áo giặt sạch sẽ, rồi trả lại cho anh. Tôi tên Tô Diệc, là sinh viên năm nhất, còn anh, có tiện đưa phương phức liên lạc không?" Tô Diệc cảm thấy băn khoăn, vừa rồi một bộ quần áo tuy rằng không phải cái gì lớn nhưng cũng sáu ngàn, anh ta một phân tiền cũng không cho cô bồi thường.

Lục Giam lại không nghĩ như vậy, quần áo bị bẩn rồi thì có thể ném đi. Nhưng xem giọng nói chân thành, tha thiết, đôi mắt ướt át xin lỗi, lời cự tuyệt cũng không nỡ nói ra.

Anh lấy điện thoại ra nhấn vài cái, sau đó đem màn hình đưa đến cho cô.

Là mã QR của Wechat.

"Tôi tên Lục Giam, ngành máy tính, năm hai." Anh nói chuyện vẫn luôn như vậy, ngắn gọn, đơn giản, tích chữ như vàng.

Tô Diệc dùng điện thoại quét một chút, thêm Wechat.

"Thì ra là học trưởng a, hôm nay thật bất cẩn, em nhất định sẽ trả lại cho anh."

Lúc này, điện thoại Tô Diệc reo lên. Tiếng chuông của cô là đặc biệt, không phải những dòng nhạc phổ biến hiện nay, mà là một đoạn nhạc Trung Quốc cổ điển, không có ca từ.

Cô cùng Lục Giam nói lời xin lỗi một lần nữa, sau đó hẹn gặp lại, lúc này mới xoay người nghe điện thoại :"Dạ, mẹ."

Trên cặp sách của cô có treo một gấu bông thỏ xám nhỏ, lông xù xù, theo động tác đi của cô cũng lắc qua lắc lại.

Lục Giam nhìn bóng cô mỗi lúc một xa, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia ý vị.

------

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Diệc chỉ có một tiết học, tan học thì đến thư viện, làm công tác số liệu, cô lười nhác vươn vai bắt đầu bấm điện thoại.

Cô mang theo tai nghe, theo thói quen mà click một cái video trên web, sau đó từ mục lục mà mở mục chú ý duy nhất.

Vào 5 phút trước, mục chú ý đã phát một video, Tô Diệc trong lòng một trận kích động.

Cô theo thường lệ mà mở lên.

Trong video truyền phát không phải mỹ thực mỹ trang (*), cũng không phải du lịch hay hài kịch.
(*) Thức ăn hay thời trang

Mà là một đoạn âm nhạc. Trên màn hình điện thoại có xuất hiện 2 cái máy , một cái máy tính bàn phím, một cái máy đàn điện tử, cùng một đôi bàn tay xương khớp rõ ràng của một chàng trai.

Tô Diệc xem video 3 lần, mới kéo đến xem bình luận.

Liễu Minh Nguyệt nuốt nước miếng, vừa thấy Tô Diệc ngậm cười, vươn đầu ngón trỏ vẽ vẽ lên màn hình điện thoại, như đang diễn tả điều gì, cùng với đó là biểu cảm tương đương đáng khinh.

"Tớ nói này, cậu đối với một đôi tay, mà lòng nhốn nháo đến vậy sao." Liễu Minh Nguyệt nhích lại gần nói nhỏ.

Tô Diệc trước liếc cô ấy một cái :" Đây là nam thần của tớ, anh ấy rất tài hoa nha."

"Chỉ có 30 mấy video, fans lại có hơn 80 vạn, thật là lợi hại!. Bất quá như thế nào chỉ có đôi tay, gương mặt đâu a?"

"Không có, anh ấy chỉ là phát video âm nhạc, chưa từng lộ mặt."

"Tớ biết rồi." Liễu Minh Nguyệt chóng cằm, ngữ khí khẳng định, "Anh ta nhất định là rất khó coi."

"Tại sao cậu dám nói chắc chắn như thế chứ?"

"Ông trời vẫn luôn công bằng, nếu anh ta có nhan sắc, vì cái gì không lộ mặt?. Căn cứ vào kinh nghiệm của tớ, người càng có tài thì lớn lên càng xấu."

"Trông mặt mà bắt hình dong, thật nông cạn, mặc dù anh ấy có xấu, cũng là nam thần của tớ." Tô Diệc nghiêm túc nói một câu, sau đó tiếp tục xem bình luận.

+ Rất hay a, tay cũng rất đẹp a!!!!
+ Một chút cũng không dễ nghe, tôi chỉ tùy tiện nghe thôi
+ Nhất định là chuyên nghiệp, máy tính cùng âm nhạc phối hợp rất tốt.
+ Mang tai nghe, mang tai nghe, mang tai nghe, chuyện quan trọng phải nói 3 lần.
+ Tiểu Huyền Tử xuất hiện, đúng là cực phẩm. Quá dễ nghe, đã tai.
+Hoan nghênh trở lại
+Rốt cuộc cũng chờ được Tiểu Huyền Tử trở lại, không uổng công một tháng mỗi ngày đổi mới một lần mà.
+ Không có ca từ âm nhạc đã dễ nghe như vậy, còn có chiêng trống,thật tuyệt đi. Mà còn vì cái gì mà mọi người đều kêu cậu ấy là "Tiểu Huyền Tử"?

Tô Diệc click vào bình luận, trả lời: Tiểu Huyền Tử có thể phối nhạc bằng nhạc cụ, trong video anh ấy cũng biểu diễn bằng một nhạc cụ. Còn tên của anh ấy cũng là chữ Hắc đầu tiên, Hắc= Huyền, hơn nữa xem đôi tay thì cũng không lớn tuổi. Vì thế anh ấy được xưng là Tiểu Huyền Tử a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui