Không ngừng được cũng phải ngừng.
Tô Diệc hoảng sợ, cuống quýt đẩy người phía trên ra.
Lục Giam nhìn khuôn mặt hết sức mơ màng của cô, anh nuốt nước miếng xuống, nói :" Em đợi một chút rồi ra, bộ dáng này của em...."
Tô Diệc trừng anh, Lục Giam sờ sờ cái mũi, mặt dày mà nhìn cô cười.
"Sao cậu lại tới đây?" Lục Giam đôi tay bỏ túi đi ra.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lục Ngôn cảm thấy vẻ mặt của anh trai không giống với lúc thường. Nhưng chờ khi anh ta nhìn chăm chú, Lục Giam đã khôi phục lại sắc thái bình thường.
Lục Ngôn thân thiết mà muốn đi đến ôm anh trai ruột, lại bị Lục Giam ghét bỏ đẩy ra. Anh ta một chút cũng không để ý :" Chính là đã lâu không gặp, muốn cùng anh ăn bữa cơm." Kỳ thật là buổi sáng anh ta tỉnh dậy, rửa mặt xong, lại thấy bụng có điểm đói. Từ trên bàn lấy ra một xấp món ăn cơm hộp, chọn tới chọn lui, cái nào cũng thấy không tốt, cuối cùng quyết định đến tìm anh trai, biết đâu có thể được ăn ' Tiệm ăn Tô đầu bếp tại gia' nữa!.
Quả nhiên, anh ta nghe có tiếng bước chân vang lên ở phía sau Lục Giam.
Lục Ngôn nhiệt tình mà chào hỏi :" Chào chị dâu."
Tô Diệc bị anh ta gọi đến đỏ mặt.
Lời Lục Ngôn nói cô cũng đã nghe rồi, thấy anh ta vì bữa cơm mà tới, Tô Diệc tự nhiên cũng muốn giữ anh ta lại ăn cơm, :" Tôi đang định nấu cơm, nếu anh còn chưa ăn, chút nữa có thể ở lại ăn một chút."
Ánh mắt Lục Ngôn sáng lên, anh ta chính là đang chờ những lời này, cười hắc hắc, hoàn toàn không xem sắc mặt của Lục Giam, một chút cũng không chờ vội đồng ý.
"Vậy các anh trò chuyện đi, em đi nấu ăn."
Tô Diệc vốn dĩ chỉ chuẩn bị một vài món sườn làm chua ngọt, thịt xào tỏi, đậu hủ Ma Bà, xà lách trộn dầu hàu, một nồi canh tôm nấu bí đao. Hiện tại có một người không mời mà đến Lục Ngôn, ba người ăn, sức chiến đấu lại không nhỏ, chút đồ ăn này khẳng định không đủ chiêu đãi anh ta.
Cũng may cơm nấu cũng đủ nhiều, vì thế Tô Diệc lại vô cùng nhanh chóng chuẩn bị thêm hai món ăn--- cà chua xào trứng cùng với dưa leo.
Lục Giam bưng thức ăn ra, Lục Ngôn đôi mắt chăm chú mà nhìn mâm thức ăn, khoa trương hít hít mũi, vẻ mặt say mê nói :" Thật thơm nha."
Lục Giam sợ anh ta đem nước miếng chảy lên mâm, kiên định mà đem cái đầu to anh ta đẩy ra xa.
Lục Ngôn nhìn sáu món cùng một canh, có lạnh có nóng, thừa dịp Tô Diệc còn đang xới cơm, lặng lẽ nói :" Anh, không thể không nói, ánh mắt tìm bạn gái của anh thật tốt, em phục."
"Cậu cảm thấy là anh đang tìm một bảo mẫu làm bạn gái? Nông cạn!" Lục Giam sắc mặt không tốt. Vốn dĩ đang là thế giới của hai người, đột nhiên xuất hiện một cái bóng đèn chiếu sáng, sao lại thế chứ!
Khi ăn cơm, Lục Ngôn một chút cũng không thấy ngại, chọn miếng to mà ăn, cực kỳ hưởng thụ.
Thơm, thật sự quá thơm! Sườn giòn chua ngọt, đậu hủ cay cay, rau xà lách tươi mát ngon miệng, bí đao ngọt thanh, ngay cả món cà chua xào trứng vô cùng đơn giản cũng đặc biệt ngon.... Ô ô ô, ăn ngon quá!
Tô Diệc hạ chén cơm, nhìn Lục Ngôn ăn đến ngấu nghiến, không thể không nói, vẫn là cảm giác rất có thành tựu.
"Không cần khách khí, ăn nhiều một chút." Tô Diệc lại đưa Lục Ngôn một chén canh.
"Ừm ừm."
Lục Ngôn mới không thèm khách khí, anh ta chính là có thể từ phòng bếp ăn một tô lớn mì, sau lại vẫn như thường ăn thêm một chén cơm to.
Mắt thấy sườn càng ngày càng ít, càng ngày càng ít.
Lục Giam đột nhiên duỗi đũa, một miếng, hai miếng, ba miếng, đem ba miếng cuối cùng đều gắp đến chén Tô Diệc.
Lục Ngôn ngẩng đầu, ai oán nói :" Ai! Anh, em thân là em trai anh, này lại đãi ngộ khác biệt, có ý gì a?"
Lục Giam nhìn vào mắt Tô Diệc, nghiêm trang nói :" Chị dâu cậu còn muốn bồi dưỡng thân thể."
Tô Diệc cắn sườn, không phục mà ở dưới bàn đá anh.
"Ha!" Lục Ngôn đang muốn cười, bị Lục Giam trừng mắt nhìn, vội vàng nói :" Anh trai nói đúng, chị dâu ăn, chị ăn, vất vả rồi."
Ăn cơm trưa xong, vuốt chiếc bụng tròn tròn, Lục Ngôn quyết định ở lại ăn cơm chiều mới về. Vì thế, lười nhác mà nằm liệt trên sô pha xem TV.
Tô Diệc cũng thấy anh ta chưa đi, lại mặc thêm chiếc áo khoác ngoài, đem lồng chim Tam Béo xách lấy, cảm thấy anh ta có vẻ sống rất an nhàn, không bị thiếu thốn gì.
Lục Giam thu dọn chén đũa xong, cầm hai hộp kem. Một hộp đưa Tô Diệc, một hộp cho Lục Ngôn.
"Anh không ăn sao?" Tô Diệc mở ra, dùng muỗng nhỏ múc một miếng.
"Chỉ có hai hộp." Lục Giam ngồi xuống, ôm lấy bả vai cô.
"Kia, vậy hai chúng ta ăn cùng."
"Được, em đút anh."
Lục Ngôn cắn cái muỗng, liếc mắt nhìn cái cặp đôi ân ân ái ái, trong lòng tấm tắc hai tiếng. Anh trai có lẽ tận dụng tất cả mọi thứ, nhưng trong mắt anh ta loại trình độ này thì chỉ như một tiểu non nớt.
Chân anh ta run lên, không hề áp lực mà tiếp tục làm bóng đèn.
Kem này thật sự rất ngon, ăn xong một hộp lớn, đầu lưỡi Tô Diệc đã bị đông đá, che miệng nửa ngày không nói ra lời.
Lục Giam ăn xong miếng cuối cùng, quay đầu lại nhìn cô :" Làm sao thế?"
Tô Diệc mím môi :" Lạnh chết em, đầu lưỡi mất cảm giác rồi."
Lục Giam ở bên tai cô thấp giọng nói :" Anh đem ấm áp cho em."
Đôi mắt anh sạch sẽ, lúc này cười như không cười nhìn cô, trong mắt mang theo một ít ý vị thâm trầm. Tô Diệc ngước mắt, tầm mắt theo đường cong từ cằm đến bờ môi của anh, lại từ môi nhìn đến đôi mắt.
Cô bất tri bất giác mà minh bạch cái gì gọi là 'ấm áp' ---- nụ hôn kiểu Pháp!
Tô Diệc :"......" Lưu manh.
Lục Ngôn :"????" Anh ta trong lòng mắng một tiếng mẹ kiếp, anh trai đúng là một cao thủ, thân cao chiến chính mình cũng phải bái phục a.
"Chúng ta chơi đấu địa chủ đi." Lục Ngôn buông hộp kem trong tay, đề nghị nói. Từ nhỏ đến lớn bất kể việc gì, tính kế trong trò chơi anh ta đều không bằng Lục Giam. Nhưng là anh ta vẫn muốn kiên trì đến cùng, anh ta còn muốn xem anh trai còn có biện pháp gì nữa chứ.
Sự thật chứng minh, anh ta quá ngây thơ rồi.
Thời điểm Tô Diệc làm địa chủ, Lục Giam quả thực chính là đồng đội heo, nhắm mắt lại đánh loạn một hồi. Lục Ngôn tức giận đến kêu oa oa :" Anh rốt cuộc có biết chơi không?" ; " Anh đúng là vũ nhục chỉ số thông minh của động vật có vú." ; "Em không thừa nhận anh là anh trai nữa."
Mà đến phiên Lục Ngôn làm địa chủ, chỉ số thông minh của Lục Giam online, cùng Tô Diệc phối hợp ăn ý, vợ chồng cộng sự không lưu tình đè bẹp anh ta.
Lục Ngôn :"....."
Anh trai có bạn gái liền như đem nước đổ đi!
Tình anh em cái quái gì chứ!
Hơn nữa, Lục Giam còn thường xuyên ân ái. Đôi mắt như có như không mà nhìn nhìn Tô Diệc, ánh mắt kia triền miên nhộn nhạo không nói nên lời.
Thời điểm bọn họ mắt đi mày lại lần thứ 28, Lục Ngôn rốt cuộc cũng không chịu nổi, quyết định chạy lấy người. Đậu má, thua tiền anh ta không để bụng, chính là đại cứ như đại ngốc ở đây, thế là ý định cơm chiều cũng sụp đổ. ( Poor you!!)
Lục Ngôn chân trước vừa đi, Lục Giam liền kéo tay Tô Diệc đến cửa.
Ngón tay Lục Giam ấn mật mã vài cái, rốt cuộc sửa mật mã thành 000712.
0712 là sinh nhật Tô Diệc.
"Sự việc hôm nay từ đây về sau sẽ không còn xảy ra." Lục Giam thề sắt son mà đảm bảo.
Rốt cuộc đã đem bóng đèn siêu chói tiễn đi.
Buổi tối trở lại KTX, Tô Diệc từ trong ngăn tủ tìm ra một bình hoa gốm sứ màu trắng. Này là thời điểm cô đi dạo phố đã mua, nhưng vẫn luôn không dùng.
Cô đem bình hoa tẩy sạch từ trong ra ngoài, lại đổ nước vào, mở bó hoa ra. Hoa hồng màu đỏ rực tươi đẹp, cô cầm kéo tỉ mỉ tu bổ lại một phen, cẩn thận đem cắm vào bình.
Không biết có phải nguyên nhân tâm tình tốt không, Tô Diệc cảm thấy mỗi bông hoa đều đặc biệt đẹp. Vì thế cô đem mặt đến gần, cùng hoa hồng chụp vài tấm ảnh.
Lục Giam nhận được ảnh chụp của bạn gái, đột nhiên minh bạch cái gì gọi là lúm đồng tiền như hoa, người so với hoa còn đẹp hơn,... Giống như không có từ ngữ tốt đẹp nào có thể diễn tả đủ trên người cô.
Anh xem từng tấm từng tấm, càng xem càng thích, xem một lần lại một lần, nhìn nhìn, anh không nhịn được cười nhẹ, trên mặt đều là nét ôn nhu.
Lục Giam : [ Thật xinh đẹp.]
Tô Diệc : [ Hoa hay người?]
Lục Giam : [ Cô ngốc.]
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Diệc cảm thấy thân thể có chút mệt, bụng nhỏ còn có tí ẩn ẩn đau. Đi đến toilet, quả nhiên là 'bà dì' tới.
Thân thể cô rất tốt, rất ít khi đau bụng tháng, nhiều nhất chỉ là không thoải mái một hai ngày đầu.
Nhưng là, lúc này tựa hồ không giống nhau.
Cô nhớ tới ngày hôm qua ăn kem ở Lục gia, hẳn là vấn đề ở chỗ này.
Cuối tuần phải thi khẩu ngữ, cô lên kế hoạch cho Lục Giam giúp cô ôn tập.
Khẩu ngữ của cô không tệ, giáo viên tiếng Anh hồi cấp ba là du học nước ngoài về nên tương đối coi trọng khẩu ngữ. Nhưng so với Lục Giam, vẫn là kém anh một đoạn. Phát âm của anh rất thuần khiết, nghe nói anh hồi cấp hai cùng cấp ba đều là vào thời gian nghỉ hè sẽ đi học ngôn ngữ.
Lục Giam tới đón cô, Tô Diệc có điểm uể oải mà nói :" Chúng ta giữa trưa ăn cơm hộp đi, thân thể em có chút không thoải mái."
"Nơi nào không thoải mái?" Lục Giam nghe xong, vội vàng hỏi.
Tô Diệc bị hỏi như vậy có chút ngượng. Đối với nam nhân nói chuyện tư mật này vẫn là có điểm khó khăn. Mặt hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói :" Em...'bà dì' tới."
Nghe vậy, lỗ tai Lục Giam cũng đỏ.
"Kia, em thế nào, đau không?" Tuy rằng chưa có bạn gái, nhưng là Lục Giam cũng không ngốc, hồi cấp ba thường xuyên có nữ sinh vì đau bụng tháng nên không thể học thể dục.
"Có một chút, không quá đau." Tô Diệc lắc đầu.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến, tới giữa trưa, bụng nhỏ đau không những không giảm bớt, ngược lại càng thêm kịch liệt. Miễn cưỡng ăn xong cơm trưa, Tô Diệc cầm ly nước gừng Lục Giam nấu, ngồi ở sô pha.
Nơi bụng nhỏ truyền đến một trận đau nhức, làm cái ly trong tay Tô Diệc thiếu chút nữa rơi xuống. Lục Giam đem hộp cơm hộp thu dọn xong, đang muốn kêu cô đi nằm nghỉ ngơi chốc lát, đi đến phòng khách, lại thấy Tô Diệc cung eo ôm bụng, ngã trên sô pha, giống như con tôm nhỏ.
Lục Giam cả kinh, vài bước tiến lên đỡ cô :" Vô cùng đau?"
Tô Diệc sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
"Đi bệnh viện nhé?"
"Không, không cần." Cô lắc đầu, thanh âm rất nhỏ : "Không có việc gì, qua một lát sẽ tốt thôi."
Rõ ràng đau đến tiếng nói cũng run, vậy mà còn bướng bỉnh.
Lục Giam cô chặn ngang ôm lên, đi lên phòng ngủ lầu hai.
"Mỗi khi tới em đều đau như vậy?"
Tô Diệc vô lực mà nằm trong ngực anh :" Không phải, lần này là ngoại lệ, có thể là do hôm qua ăn kem lạnh."
"Thật xin lỗi." Lục Giam nghe xong, áy náy.
"Chuyện này không liên quan đến anh, là em tự chính mình không nhớ đến ngày chu kỳ." Tô Diệc an ủi anh. Bởi vì rất ít đau bụng tháng, cho nên cũng không để bụng ngày đến tháng của mình.
Đem Tô Diệc đặt ở trên giường, hai tay Lục Giam chống bên người cô, nhẹ giọng nói :" Em nghỉ ngơi một lát, anh đi mua thuốc."
Lục Giam đem tóc cô vén ra sau tai, lại hôn lên trán cô mới rời đi. Ý thức Tô Diệc ngày càng mơ hồ, nhưng bởi vì đau đớn kéo dài, không thể ngủ yên.
Không biết qua bao lâu, cô bị người ta đánh thức.
Trên tủ đầu giường có khay thức ăn, có hai ly thủy tinh, một ly là nước thuốc sắc, tản ra một mùi vị đắng.
"Đây, uống thuốc đi, đây là tiệm thuốc được người ta đề cử."
Tô Diệc nhận lấy, nhíu nhíu mày. Cô từ nhỏ không uống thuốc sắc, vừa để sát vào ngửi, vị đắng của thuốc còn đậm hơn.
"Anh đã hỏi qua, không đắng. Em uống đi, còn có thể ăn kẹo." Lục Giam giống như dỗ đứa bé, không biết từ ở đâu lấy ra cây kẹo que.
Tô Diệc nhìn ly thuốc, tưởng tượng thân một chàng trai hơn 1m8, vậy mà đứng ở tiệm thuốc hỏi về phụ khoa, hình ảnh ấy có phần không đúng.
Nhưng trong lòng lại ấm áp.
Cho dù Tô Diệc cảm thấy chính mình là một cô gái kiên cường tự lập, nhưng kỳ thật từ sâu trong nội tâm từ nhỏ đến lớn cô vẫn muốn có người cưng chiều mình như vậy.
"Cảm ơn anh." Nói xong, Tô Diệc cầm ly thủy tinh, nhắm mắt, ừng ực một hơi uống xong.
Nhìn gương mặt cô nhăn thành cái bánh bao, Lục Giam đem ly nước ấm để bên môi cô, Tô Diệc cách cánh tay anh ôm ly nước uống hai ngụm, đem vị đắng trong miệng đè xuống.
Chờ cô uống nước xong, Lục Giam đem que kẹo nhét vào miệng cô, hương cam ngọt ngào tản ra trong miệng, Tô Diệc thở ra một cái thật dài.
Lục Giam đứng ở mép giường, đột nhiên xốc chăn tơ tằm lên, cả người nằm bên cạnh cô, đem người ơn trong lòng ngực chính mình.
Tô Diệc :"????"
Cảm giác thân thể cô cứng đờ, anh không nhịn được cười nói :" Khẩn trương như vậy, anh cũng không định làm gì. Chỉ là có chút mệt, ngủ một lát."
Tô Diệc xê dịch ra ngoài một chút :" Anh không biết những lời đó của nam nhân nói không đáng tin sao?" Nói xong, cũng không đợi anh trả lời, liền giơ từng ngón tay ngón tay lên : " Anh nhìn chứ không định làm gì; Anh vào phòng rồi sẽ bất động ; Anh sẽ không đi vào lâu."
Mặt Lục Giam đều đen. Anh hít sâu một hơi, giơ tay từ trên xuống, đem mí mắt Tô Diệc khép lại, đặc biệt giống động tác dành cho người chết trong phim truyền hình.
"Ngủ đi."
Tô Diệc :"...."
Tay anh đặt trên bụng nhỏ của cô, ấm áp cuồn cuộn không ngừng truyền vào, cái này làm cho Tô Diệc mười phần thoải mái, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lục Giam mở to mắt. Trong lòng ngực tiểu nha đầu này tản ra hơi ấm dạt dào từ cơ thể, ỷ lại mà cuộn trong ngực anh, nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn, chính là một khi mở miệng sẽ dễ dàng làm tan vỡ.
Chính là còn có thể thế nào, anh thích cô nha!
Anh đem người ôm sát vào ngực một chút, đáy lòng có một loại thỏa mãn xưa nay chưa từng có.
Hôn hôn lên trán cô, Lục Giam chậm rãi nhắm mắt lại, cùng cô chung chăn chung gối.