Máy bay cất cánh, ăn qua cơm trên máy bay, đại đa số hành khách đều bắt đầu nghỉ ngơi.
Hai cô bạn thân hoàn toàn không buồn ngủ, ghé vào một chỗ thầm thì nói không ngừng.
Kiều Gia Ninh buông ly coca, hỏi :" Thế nào, cảm giác cùng một bông hoa lớn của trường Y hẹn hò là như thế nào?"
Nhắc tới Lục Giam, trong lòng Tô Diệc liền ngọt, cô cười gật đầu :" Anh ấy đối với tớ rất tốt."
Kiều Gia Ninh lại khẽ meo meo thầm thì với cô :" Hai người tới trình độ nào rồi? Có tới bước kia rồi không? "
Muốn chết!
Tai Tô Diệc nóng lên, liếc cô nàng một cái :" Trước mọi người, có thể đừng nên nói những chuyện này không?"
Kiều Gia Ninh đột nhiên duỗi tay kéo cổ áo cô, ánh mắt liếc một cái, ái muội nói :" Thật nhanh a! Cậu nhìn xem dấu ấn dâu tây của cậu này, tấm tắc, tình hình thật kịch liệt nha. Xem ra chàng trai cao lãnh cũng không thể tránh khỏi thói hư từ trong xương cốt."
Da Tô Diệc rất trắng, từ xương quai xanh đi xuống có mấy cái dấu đỏ đỏ rất đáng chú ý. Cô đỏ mặt chụp tay cô bạn, "Kịch liệt cái đầu cậu. Tớ hỏi cậu trước, cậu với Tô Tần đến bước nào rồi?"
Kiều Gia Ninh có điểm ngượng ngùng, bám sát vào tai Tô Diệc thấp thấp nói một câu.
"Wow! Các cậu...." Tô Diệc còn chưa nói xong, đã bị Kiều Gia Ninh che miệng lại :" Dì của tôi ơi, cậu nói nhỏ một chút."
Tô Diệc xấu hổ mà cười cười.
Sinh viên đã là người trưởng thành, yêu đương liền không ngây thơ như cấp ba nữa. Mỗi cuối tuần các khách sạn nhỏ xung quanh trường đều đông nghẹt, những việc thế này Tô Diệc đã nghe nhiều, cũng không còn thấy lạ nữa.
Cô vẫn luôn nghĩ mình đã có vốn hiểu biết phong phú rồi, nhưng khi nghe trực tiếp liền lúng túng. Dù sao cũng là con gái, vẫn có điểm ngượng ngùng.
Bất quá có một người bạn trai soái như Lục Giam, không có ảo tưởng một chút là không có khả năng, nhưng hai người đến nay cũng chỉ là thân thân nắm tay, hôn môi, trừ ngày hôm qua có điểm ngoài ý muốn một chút, Lục Giam cũng rất có quy củ, không có thêm hành động gì quá thô tục với cô.
Tô Diệc kỳ thật cũng hiểu được tâm ý của anh, thứ nhất hai người chỉ vừa mới quen nhau, thứ hai cô cũng còn nhỏ, chưa đến 20 tuổi.
Cho nên, liền thuận theo tự nhiên đi.
Kiều Gia Ninh điều chỉnh gối cổ một chút :" Cái vòng cổ này cậu mua ở đâu, tớ thấy cậu đeo cũng đã lâu, không phai màu a?"
Tô Diệc chỉ nói :" Là Lục Giam tặng." Cô vẫn chưa muốn giải thích quá nhiều, không phải là muốn giấu diếm gì, mà là Lục Giam ở trường cũng không nói gì, cô cũng không thích cứ vậy mà làm phô trương lên.
Máy bay an toàn đáp cánh, Tô Diệc nhanh chóng báo bình an cho Lục Giam.
Vẫn là Chương Chí Quốc đến đón cô. Dọc đường đi, ông dường như có gì muốn nói lại thôi.
Vừa vào cửa, nhìn đến Chu Kết Thu, Tô Diệc ngẩn cả người.
"Mẹ, mẹ.... Con sắp làm chị?" Tầm mắt Tô Diệc rơi xuống gương mặt cùng chiếc bụng hơi mủm mĩm lên của mẹ, trên mặt không che dấu được vẻ kinh ngạc.
Chu Kết Thu bị con gái nhìn đến có điểm ngượng ngùng, mặt đỏ lên :"Ừ." Bà lẩm bẩm :" Mẹ vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để nói với con..." Trên thực tế là không biết phải mở miệng nói như thế nào, Tô Diệc cũng đã sắp 20, chị em cách nhau như thế vẫn là quá nhiều.
"Chỉ cần hai người thấy tốt là được rồi. Lúc con không có ở nhà, sẽ có em trai hay em gái ở bên cạnh hai người, cũng khá tốt." Mặc kệ nói như thế nào, nhưng Tô Diệc thật không nghĩ tới mình sẽ có em. Loại cảm giác thật sự vô cùng xa lạ.
"Bất quá, mẹ, mẹ lớn tuổi như vậy mà mang thai có ổn không?" Thấy Chương Chí Quốc đi vào bếp, Tô Diệc có chút sợ mà nhìn bụng Chu Kết Thu, nhỏ giọng hỏi.
Vào hiện tại y học đã tương đối rất phát triển, việc sinh con cũng không còn quá khó khăn. Nhưng là Chu Kết Thu đã gần 43 tuổi, thuộc về độ tuổi sau phụ sản, sinh con tương đối nguy hiểm hơn so với các cô gái ở độ tuổi 20 mấy.
Chu Kết Thu ôm lấy vai con gái :" Không có việc gì, vài lần kiểm tra mọi thứ đều khỏe mạnh."
"Dự sinh là tháng nào ạ?"
"Đầu tháng 12." Chu Kết Thu đem tóc mái Tô Diệc vén ra sau mang tai : "Chuyện này, không trưng cầu ý kiến con là mẹ không đúng. Kỳ thật chú Chương con cũng không cho mẹ mang thai, nhưng mẹ cảm thấy thân thể mình còn có thể, trước khi mang thai cũng đã đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, cho nên con không cần quá lo lắng."
Tô Diệc gật gật đầu, không nói chuyện.
Thời điểm ăn cơm, Chu Kết Thu đột nhiên nhíu mày, nhìn cô :" Con bị làm sao thế?"
"Dạ?"
"Đỏ một mảng." Chu Kết Thu buông đũa, duỗi tay sờ lên cổ cô :" Sao lại thế này?"
Tô Diệc ngây ra một lúc mới phản ứng lại.
Cô nhịn nhiệt trên mặt xuống, ra vẻ trấn định mà tiếp tục ăn cơm :" Muỗi cắn, do bị ngứa nên con không nhịn được gãi gãi."
Chu Kết Thu cũng không nghĩ nhiều, dặn dò nói :" Đừng dùng sức gãi, muốn để sẹo sao. Mua tinh dầu, hay là nhang đuổi muỗi đi?"
"Được." Tô Diệc nuốt cơm xuống :"Con biết rồi."
Cũng may, hiện tại là mùa hè, còn có thể đổ qua do muỗi.
Sau khi ăn cơm chiều, khi call video cùng Lục Giam tâm trạng Tô Diệc có chút nặng nề.
"Em làm sao thế, trong nhà có chuyện?" Lục Giam hơi hơi nhíu mày. Anh có điểm lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Diệc chóng cằm, cười khổ nói :" Hết năm nay, em được làm chị gái rồi."
Lục Giam nét mặt khiếp sợ, hơn nửa ngày mới hồi phục lại, hỏi :" Nói thử một chút, vì cái gì không vui?"
"Kỳ thật em không bao giờ có ý nghĩ mẹ sẽ yêu thương em trai hay em gái hơn, chỉ là đột nhiên có điểm không biết phải làm sao. Mẹ em tuổi cũng lớn, em lo lắng không biết bà có bình an sinh không, cũng lo lắng đứa bé sinh ra có khỏe mạnh lớn lên hay không."
"Anh có thể hiểu được tâm trạng của em. Lúc cấp ba anh có một bạn học, lúc cậu ta vào đại học, ba mẹ cậu ta lại cho thêm một đứa em gái, khi mẹ cậu ta mang thai, cậu ta thề sẽ không thèm bước chân về nhà. Kết quả thì hiện tại, cậu ta sủng em gái lên đến tận trời, mỗi ngày đều lảm nhảm kể về em gái." Nói đến đây, Lục Giam dừng lại một chút :" Nhưng dù sao đây cũng là sự thật không chối cãi, em phải chấp nhận nó. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ bên cạnh em."
"Vĩnh viễn bên cạnh em sao?"
"Ừ, vĩnh viễn."
"Lục Giam." Tô Diệc gọi anh.
"Ừ."
"Anh có biết cảm giác khi hơn cả gặp may mắn là gì không?"
"Là cảm giác gì?" Lục Giam lập tức nói.
"Chính là như một món hàng đã giảm giá, mà lại còn được tặng thêm quà."
Lục Giam :"....." Anh có điểm không hiểu mạch não của bạn gái mình. Bầu không khí tốt như vậy, không phải nên nói lời gì cảm động, giải nỗi tương tư sao?! Tâm tư ngọt ngào trong chốc lát tan biến sạch.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của cô gái, Lục Giam biểu tình vô cảm nhìn cô.
"Em nhớ anh, rất rất nhớ anh." Đúng lúc này, Tô Diệc đột nhiên nói. Thanh âm cô không lớn, giống như lời nỉ non giữa đêm tối.
Cách biệt 8h, hơn 2000km, khoảng cách đang đè nặng trong lòng anh.
Lục Giam thở dài, trong lòng trướng trướng đến khó chịu :" Anh cũng nhớ em." Bất quá cũng là không có biện pháp nào khác, muốn ôm hôn cũng không được.
-------
Chu Kết Thu vốn dĩ làm việc ở thư viện thị trấn, từ lúc Tô Diệc học cấp ba bà liền làm tiệm trà sữa. Mấy năm gần đây, nhờ vận khí tốt, tiệm trà sữa hiện giờ đã có cửa hàng thứ hai.
Trải qua suy xét thận trọng, một tháng trước Chu Kết Thu đã nộp đơn từ chức, toàn tâm toàn ý làm trà sữa cùng chờ sinh.
Ngày thứ 3 sau khi Tô Diệc về nhà cũng là ngày Chu Kết Thu đi khám thai, cô xung phong nhận việc đi cùng mẹ đến bệnh viện.
Tới khoa sản của bệnh viện mới phát hiện, người có thai lớn tuổi hơn mẹ cô vẫn còn rất nhiều. Kiểm tra một phen trên xuống dưới, kết luận cả Chu Kết Thu cùng thai nhi đều rất khỏe mạnh, tâm cô lúc này mới thả lỏng.
"Mẹ, mẹ có nghe bác sĩ nói không, tháng sau liền có thể xem ảnh chụp của bé con. Con sẽ có thể đầu tiên xem được tiểu gia hỏa trông như thế nào không?"
Nhìn vẻ mặt mong chờ của con gái, Chu Kết Thu cười ừ một tiếng :" Chỉ cần nó không nghịch ngợm dùng tay che mặt thì sẽ nhìn được."
Chạng vạng, Tô Diệc cùng bà tản bộ, Chu Kết Thu bỗng hỏi :"Bảo Bảo có bạn trai?"
Sau khi con gái về nhà thường xuyên trốn vào phòng gọi điện thoại, hơn nữa còn không bỏ xuống được, thấy được như thế.Chu Kết Thu trong lòng hiểu rõ.
Tô Diệc nhẹ nhàng gật đầu, bên môi có một loại ý cười không thể kiềm chế. Cô tuy rằng không cùng mẹ nói thẳng, nhưng cũng không cố tình giấu diếm, cho nên mẹ phát hiện cũng là chuyện sớm hay muộn.
Chu Kết Thu vỗ vỗ tay cô :" Bảo Bảo thật sự trưởng thành rồi."
Bà hiểu rõ, con gái là lứa tuổi vừa lớn, yêu đương là hết sức bình thường. Chu Kết Thu cảm thấy yêu đương ở cái tuổi này thì hầu như đều không có kết quả gì. Nhưng dù sao cũng là bạn trai đầu tiên của con gái, bà không nhịn được tò mò hỏi thêm vài câu.
Tô Diệc liền cho bà xem ảnh chụp của Lục Giam.
Chu Kết Thu đầu tiên là bị diện mạo của Lục Giam dọa kinh ngạc, tiếp theo thì hỏi nhưng điều cơ bản về anh.
Thành tích học tập tốt, thi đại học danh tiếng Bắc Kinh, hàng năm đều lấy học bổng hệ máy tính....
Sơ sơ vài câu Chu Kết Thu trong lòng liền tin tưởng, con gái bà cũng rất được, đó chính là một nhân tài a. Bà không khỏi khen ngợi mà nhìn Tô Diệc một ánh mắt ---- nha đầu, rất tinh mắt.
Về tình huống của gia đình, con gái không nói gì nhiều, bà cũng không hỏi. Chu Kết Thu tin tưởng con gái sẽ không đi lầm đường, làm ra sai phạm gì.
Tóm lại, Tô Diệc vui vẻ thì tốt.
---------
Ngày 12 tháng 7 là sinh nhật 19 tuổi của Tô Diệc. Trước một ngày cô vẫn giống như bình thường, ăn qua cơm chiều thì cùng Chu Kết Thu tản bộ, tối về thì gọi điện cùng Lục Giam.
"Nói như vậy, thì mấy ngày nữa anh phải đi thực tập?"
"Ừm, là một công ty về internet."
"Em nghe nói nơi đó phải thường xuyên tăng ca đến khuya, anh phải chú ý thân thể của mình."
"Được." Lục Giam cười, hỏi :" Hôm nay em đã làm gì?" Anh muốn biết về sinh hoạt của cô có giống anh, mỗi ngày sẽ làm gì, muốn gì.
"Cũng không làm gì, đưa mẹ đi mua đồ trẻ em, buổi chiều cùng em họ đi làm tóc,.... A, đúng rồi, chính là người rủ em chơi game Vương giả."
Lục Giam "nga" một tiếng thật dài, mang theo ý vị trêu chọc :" Cũng là học lưu manh theo cô ấy?"
Tô Diệc :"...." Sự việc bao lâu rồi còn nhớ như vậy.
Hai người nói chuyện đến hơn 10h, cô nói với Lục Giam :" Em muốn ngủ."
"Được, ngủ ngon."
Tắt điện thoại, trong lòng Tô Diệc có điểm thất vọng. Còn có hai giờ nữa là sinh nhật cô, tại sao lại không là người đầu tiên chúc sinh nhật cô chứ?
Tô Diệc nằm ở trên giường, đem điện thoại chỉnh thành chế độ ban đêm, lên Weibo xem tin tức, trong tâm thức nghĩ ra không ít ý nghĩ không thực tế, nhẫn nhẫn chờ đến 12h.
Chờ đến hơn 11h, Tô Diệc đã nhanh chóng muốn ngủ.
Đột nhiên, điện thoại rung lên.
Tô Diệc vừa buồn ngủ liền tỉnh, mở điện thoại ra, là tin nhắn của cô em họ Trần Huỳnh chúc sinh nhật. Lại qua vài phút, nhận được giọng nói của Kiều Gia Ninh : [Sinh nhật vui vẻ! Thần thiếp kính chúc Hoàng thượng mỗi ngày đều yên bình, hạnh phúc, thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Đông Hải.]
Nhìn thấy tin nhắn, Tô Diệc cười ra tiếng : [Rất tốt, Ninh quý nhân của trẫm.]
Kiều Gia Ninh gọi điện thoại tới :"Cậu sao còn chưa ngủ? Tớ biết rồi, cậu đang đợi người đúng không?" Trong thanh âm cô nàng lộ ra hưng phấn, Tô Diệc không cần nhìn cũng biết, người này nhất định vẻ mặt đang rất bát quái.
"Thế nào, thấy tớ tri kỷ không, buổi tối đã gọi chúc mừng. Còn Lục Giam, hai người đã ở bên nhau, cái sinh nhật đầu tiên này của cậu, anh ấy có nói gì không?"
"Anh ấy không gọi điện đến." Đáy lòng Tô Diệc mất mát rõ ràng.
"Chưa gọi điện cho cậu? Vậy, tin nhắn chúc mừng hẳn là có đi?"
"Cũng không có."
"Người bạn trai này của cậu thật đúng là....thiếu dạy dỗ." Kiều Gia Ninh nghĩ sao nói vậy, cô nàng đánh ngáp một cái :" Ai nha, tớ phải ngủ, bằng không sẽ xấu đi. Hẹn 11h, chúng ta cùng đi ăn cơm, dạo phố."
"Được."
Tắt điện thoại, Tô Diệc nằm ở trên giường, đem điều hòa chỉnh cao lên.
Cuộc sống không phải trong tiểu thuyết, cô là tồn tại chân thực, không thể ảo tượng rằng sẽ được như trong tiểu thuyết hay phim thần tượng được.