Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

"Mẹ, đây là Lục Giam." Tô Diệc buông tay, căng da đầu mà nói.

Chu Kết Thu liếc mắt một cái liền nhận ra Lục Giam, giống trên ảnh như đúc. Không, thậm chí so với ảnh chụp soái khí càng cao hơn. Bà từng nghe con gái nói chàng trai này người Bắc Kinh, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở trước cửa, xem ra là đến mừng sinh nhật con gái mình rồi.

Tới cửa tức là khách, lại là người mà Tô Diệc thích, vì thế Chu Kết Thu mời nói :"Nếu đã tới rồi thì cùng nhau ăn bữa tối."

Lục Giam vội vàng lễ phép mà nói :" Xin chào dì, con là Lục Giam, mạo muội đến cửa, đã quấy rầy rồi ạ."

Chu Kết Thu cười gật đầu, đi về phía trước.

Tô Diệc làm mặt quỷ với Lục Giam, sau đó chạy vài bước 'chân chó' mà nhận lấy bánh kem trong tay Chu Kết Thu, nhìn thoáng qua :" Vẫn là mẹ thương con nhất, biết con thích ăn vị phô mai này."

Phòng khách im ắng, trên sô pha là hai người ngồi khép chân lại, giống như hai đứa trẻ ngoan ngoãn.

Chu Kết Thu là người luôn luôn ôn hòa, bà chỉ hỏi những vấn đề cơ bản, kỳ thật bà đã biết đáp án từ con gái, nhưng bất quá hiện tại muốn nghe Lục Giam trò chuyện, ánh mắt nhìn anh cũng mang vài phần dò xét.

Lục Giam sắc mặt thì bình tĩnh, kỳ thật bàn tay đều là mồ hôi. Anh không ngừng trong đầu nhắc nhở mình phải nói chuyện từ tốn, vì thế lúc trả lời cũng là dùng lời lẽ đơn giản, ngắn gọn.

Dù sao cũng phải nói rằng, Chu Kết Thu đối với Lục Giam rất vừa lòng. Tuy rằng là đến đột ngột, nhưng từ cách ăn nói đến lễ nghi, các mặt đều không tồi. Hơn nữa tính cách lại bình tĩnh, chất phác, so với các chàng trai cùng lứa trưởng thành hơn một chút, Chu Kết Thu trong lòng lại cộng thêm điểm cho anh.

Nghĩ đến đây, bà nói với Lục Giam :" Dì đi nấu cơm, con không cần khách khí. Bảo Bảo, con đi cắt trái cây cho Lục Giam."

Tô Diệc rất nhanh liền lên tiếng.

Chương Chí Quốc tan làm trở về, nhìn trong nhà xuất hiện vị khách không mời mà đến vẫn là vẻ mặt rất kinh ngạc. Một lúc sau nghe được là bạn trai của Tô Diệc, ông liền nhiệt tình mà tiếp đãi Lục Giam.

Cơm chiều vô cùng phong phú, Chu Kết Thu còn vì con gái mà làm mì trường thọ.

Chu Kết Thu nhìn Lục Giam nói : "Chuyện thường ngày thôi, con không cần khách khí, ăn nhiều một chút." Nói xong đưa cho anh một chén canh cá.

Lục Giam đưa hai tay tiếp nhận, nói cảm ơn.

Chương Chí Quốc gắp thức ăn cho anh :" Đây, nếm thử sườn này, món tủ của dì con đấy. Rau dưa cũng ăn một chút, măng hôm nay thật tươi."

Lục Giam nhìn chén thức ăn chất như núi trước mặt, cười nói :" Không trách được Tô Diệc nấu ăn ngon như vậy, thì ra là từ dì di truyền a."

Mới vừa nói xong, Tô Diệc liền ở dưới bàn đá anh một cái.

Quả nhiên, ánh mắt Chu Kết Thu lóe lên :" Con ở đâu ăn qua cơm Tô Diệc nấu?"

Lục Giam cứng người.

Anh vốn không am hiểu nói dối, một câu hỏi vô cùng đơn giản cũng làm lưng anh đổ đầy mồ hôi, cả người đều căng thẳng, một câu cũng không nói nên lời.

Tô Diệc nắm chặt đôi đũa, hận không thể dùng tâm ngữ(*) nói cho anh ---- mau nói là ở nhà bạn học hoặc bạn bè gì đó đi.
(*)ý nghĩ trong đầu

"Ở nhà con ạ." Lục Giam đáp.

Tô Diệc bất đắc dĩ mà vỗ trán, người này sao lại thành thật như vậy chứ?

"Nga? Vậy ba mẹ con đã gặp qua Tô Diệc?" Chu Kết Thu buông đũa trong tay xuống.

"Dạ chưa, ba mẹ con hàng năm vẫn ở nơi khác công tác. Nhà con rất gần trường nên cuối tuần Tô Diệc thường đến, chúng con cùng nhau ôn tập, giữa trưa ăn cơm cũng là cô ấy làm." Người thành thật Lục Giam quyết định nói thật. Lúc này là không nên nói dối, một cái nói dối này liền phải dùng lời nói dối khác che đậy, đạo lý này từ nhỏ anh đã biết.

"Đúng rồi đúng rồi, anh ấy học tập rất tốt, môn cao số cùng kỳ thi cấp bốn đều là do anh ấy phụ đạo, thành tích cao lên không ít đâu." Tô Diệc vội vàng giải thích.

Chu Kết Thu gật gật đầu, không tiếp tục vấn đề này :"Đây, ăn cá đi, cá hôm nay rất tươi."

Lục Giam ăn cơm nhạt như nước ốc. Giờ phút này nội tâm anh bi thương vô cùng, vừa rồi còn nhắc nhở mình không được lắm lời, quả nhiên lời nói hại thân.

Lỡ như Chu Kết Thu không thích mình, sợ không phải là....... Cảm giác lạnh lạnh.

Sau khi cơm nước xong, Lục Giam chủ động tiến vào phòng bếp giúp Tô Diệc rửa chén.

Rửa được một nửa, Chu Kết Thu đi đến : "Bảo Bảo, ngày đó đi mua khăn lau cho em bé không biết để ở đâu rồi, con giúp mẹ tìm xem."

Nói vào lúc này, rõ ràng muốn tách cô ra.

"Mẹ, rửa xong con sẽ đi tìm nha." Tô Diệc nũng nịu cọ tới cọ lui không chịu đi, Lục Giam gật gật đầu trấn an cô, ý bảo cô đi đi, sau đó mới lưu luyến mà bước ra khỏi bếp.

Chu Kết Thu nhìn bộ dáng của Tô Diệc, lắc đầu :" Dì nhìn ra được bảo bảo thật sự thích con. Các con đều là người trưởng thành, yêu đương cũng là quyền tự do. Nhưng là....."

Bà muốn nói lại thôi, Lục Giam nuốt nước miếng, tay nắm chặt chén :" Dì cứ nói đi ạ, con nghe đây."

"Nhưng bảo bảo là con gái, con thông cảm cho tâm tư của người làm cha mẹ, có một số chuyện không thể lướt cho qua." Chu Kết Thu khó có được vẻ mặt nghiêm túc mà nói.

Lục Giam tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Chu Kết Thu, bảo đảm mà nói : "Xin dì yên tâm, con hiểu ý của dì, con đối với Tô Diệc là nghiêm túc, con sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy."

Thổi nến, ăn bánh kem xong, Lục Giam liền nói tạm biệt.

Tô Diệc nhảy dựng lên :" Mẹ, con đi tiễn anh ấy."

Chu Kết Thu trong lòng cảm thán một câu 'Con lớn không còn nghe lời mẹ', vẫy vẫy tay, chỉ nói :"Đừng quá lâu."

Lục Giam ở khách sạn ngay bên cạnh tiểu khu của Tô Diệc, hai người xuống lầu, Tô Diệc kéo tay anh :" Mẹ em nói gì với anh thế ?"

Lục Giam xoa đầu cô, giống như không có việc gì mà nói :" Không có gì, dì nói em là bảo bối, kêu anh phải thật thật quý trọng em."

Trở lại khách sạn, Lục Giam nằm trên giường mới nặng nề mà thở dài.

Lục Ngôn gửi cho anh : [ Anh, ngàn dặm đi chúc mừng thế nào? Chị dâu có cảm động mà lấy thân báo đáp không?]

[Hay là anh có cậy độ soái của mình mà hành hung cô ấy không?]

[Qua 20 năm rồi, anh kiềm chế một chút.]

Nói lung tung!

Lục Giam nhìn tin nhắn, tâm tình xuống đến chạm cốc. Anh bỏ điện thoại xuống, duỗi tay xoa xoa mặt, sau đó dùng vẻ mặt không màng sống chết gì nữa mà nhìn trần nhà.

Bảo bảo khổ sở trong lòng, nhưng bảo bảo không thể nói. (Cưng xỉu vậy nè (◡ ω ◡))

----------

Sau khi Lục Giam về Bắc Kinh, không quá mấy ngày liền đi thực tập, mỗi ngày đều là 9-10h tối mới về đến nhà. Ngay cả như vậy nhưng anh vẫn cùng bạn gái call video.

Sau khi ngủ dậy, Tô Diệc lười biếng mà ở trên giường duỗi cái eo một cái.

Cô kéo bức màn ra, ánh dương sớm mai trong nháy mắt chiếu rọi vào, điều hòa phả ra khí lạnh hòa cùng ánh nắng mặt trời, thoải mái cả người.

Tô Diệc nhìn nhìn lịch, còn có một tháng nữa sẽ sinh nhật Lục Giam, đây là cái sinh nhật thứ nhất của anh sau khi hai người ở bên nhau. Cô cảm thấy nên tặng anh một phần quà đặc biệt thể hiện tâm ý. Nhưng là một người khó khăn trong việc lựa chọn, trong đầu Tô Diệc luôn cảm thấy cái gì cũng rất tốt, nhưng rồi cũng không tốt.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Gia Ninh.

Điện thoại reo không ít hồi chuông mới được tiếp nhận.

Kiều Gia Ninh từ trong mộng đẹp bị đánh thức, trong giọng nói còn mang theo ngái ngủ :" Tiểu thư, hiện tại mới có mấy giờ?"

"Không còn sớm, đã 8h nha."

"Hiện tại là nghỉ hè, hôm qua tớ còn chơi game đến 3h rưỡi sáng." Kiều Gia Ninh đánh vài cái ngáp lớn :" Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Tháng 9 đến là sinh nhật Lục Giam, tớ muốn tặng anh ấy quà, nhưng là không chọn được, không biết đưa cái gì mới tốt?"

Kiều Gia Ninh tàn bạo gãi gãi tóc, tức giận nói :" Tớ còn tưởng là có chuyện gì, nếu cậu không phải là bạn thân thích của tớ, tớ đã đem đao ra chém cậu 40 nhát."

Tô Diệc chột dạ mà cười hắc hắc.

Sau khi hỏi ý kiến quân sư, cuối cùng cô quyết định đan khăn choàng cô, có thể nói là vô cùng có thành ý.

Tô Diệc mua thật nhiều chỉ thêu, còn muốn học theo người ta thêu. Cô tin tưởng chỉ cần tập trung cao độ là có thể thêu được hoa văn, kết quả nhìn nửa ngày, đôi mắt đều hoa đi cũng không hiểu được, đành nhờ đến Chu Kết Thu chỉ giáo.

Đáng tiếc cô ở phương diện này không có thiên phú. Chu Kết Thu nói nói, hai tay giống như bào gỗ. Dệt dệt đến hoa văn rối loạn, lại phải mở ra thêu một lần nữa.

Cuối cùng Chu Kết Thu không nhìn được nữa, châm chọc cô :" Nếu cứ như vậy, cho dù sang đến năm sau con cũng không làm được."

"Mẹ!" Tô Diệc đau khổ kêu một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ. Cô nghĩ Lục Giam vào mùa đông cũng không cần gì quá nổi bật, vì thế thành thật mà đan một chiếc khăn choàng màu xám nhạt cho anh.

Cô an ủi chính mình : Dù sao Lục Giam lớn lên cũng hoàn hảo như vậy, soái ca là soái ca, cho dù trên cổ là cái giẻ lau cũng sẽ trở nên fashion.

Trường Y năm nay khai giảng vào ngày 4 tháng 9. Tô Diệc đến trước mấy ngày vào ngày 1, về tới trường học, buổi tối còn đặt báo thức lúc 11h55'.

Tô Diệc ngày thường ngủ rất sâu, động đất cấp 8 cũng khó mà đánh thức được, nhưng hôm nay lại không giống, chuông báo thức vừa vang lên một tiếng cô liền tỉnh. Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ còn chưa đến, trong KTX chỉ có một mình cô, cho nên vào lúc 0h, cô gọi điện thoại cho Lục Giam.

Còn chưa chính thức khai giảng, hôm nay Lục Giam ở nhà.

Trong bóng đêm, thanh âm anh phá lệ trầm thấp dịu dàng :" Làm sao thế?"

"Sinh nhật vui vẻ!" Tô Diệc cười nói.

Cô vừa dứt lời, Tô Diệc liền nghe được anh cười.

"Cảm ơn! Bạn gái anh thật đáng yêu."

Tô Diệc được anh nói đến vui vẻ :" Ngày mai cùng nhau ăn sáng, em có quà muốn tặng cho anh."

"Được."

Sáng ngày hôm sau, cách một con đường, Lục Giam liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Diệc đứng chờ ở cổng trường.

Cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh lục đậm ngắn tay dài quá đầu gối, cùng phụ kiện nhìn có vẻ hơi quá tuổi. Nhưng trời sinh cô gương mặt đáng yêu, làn da trắng nõn muốn vắt ra sữa bò. Xinh đẹp, thanh thuần, cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho Lục Giam vô pháp rời đi.

Tô Diệc nhìn thấy anh lập tức giương lên gương mặt tươi cười sáng ngời, hướng anh chạy chầm chậm đến. Chạy đến gần, cô muốn đứng lại, thế nhưng Lục Giam lại đi nhanh hai bước, vừa hay khiến cô đâm vào ngực anh.

Lục Giam ngay sau đó vươn hai tay, đem người ôm vào lòng.

Tô Diệc :"...." Này là tính nhào vào trong ngực đi!

Quả nhiên, Lục Giam nhẹ nhàng ôm lấy cô, ở trên tóc cô hôn một cái, "Món quà này anh rất thích."

Tô Diệc đỏ mặt, giơ nấm đánh trên lưng anh một chút, anh thật sự rất thích dùng biện pháp này trêu đùa cô.

Lục Giam thâm thấp mà cười.

Dù sao cũng là cổng trường, hai người ôm trong chốc lát, chưa thèm đã buông ra. Tô Diệc đem túi giấy trong tay đưa qua, ngượng ngùng nói :" Em vốn dĩ muốn thêu hoa văn,nhưng thật rất khó, thêu không ra. Ừm, tuy rằng không thể so với đồ bán bên ngoài, nhưng mong anh đừng ghét bỏ."

Lục Giam nhận lấy, mở món quà ra, là một chiếc khăn choàng nhung màu xám nhạt.

Anh từ nhỏ sinh hoạt trong cuộc sống giàu có, cho nên trong phương diện này anh cũng không hiểu biết gì nhiều. Hơn nửa ngày anh còn đang đắm chìm trong cảm giác kinh hỉ được bạn gái tự tay đan khăn choàng cho mình.

Lục Giam vốn không phải người dễ bộc lộ nét vui vẻ ra bên ngoài. Lúc này anh cảm nhận được một loại vui sướng ngọt ngào, khác hoàn toàn so với người thân.

Anh nhẹ nhàng vuốt, đột nhiên phát hiện bên phía vạt khăn, có một khối màu sắc hơi đậm hơn so với chỗ khác, không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.

Tựa hồ là hình dạng quả táo?!

"Đây là?"

"You are the apple of my eyes.(*)" Tô Diệc bình tĩnh trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui