Tô Diệc trước khi về KTX thì đi ngang qua siêu thị, căn cứ vào nguyên tắc " Thà mập chứ không bị đói", cô liền phát Wechat với bạn cùng phòng : [ Bữa khuya ăn cái gì đây?]
Âu Dương Mỹ Mỹ : [Ăn gà đi.]
Liễu Minh Nguyệt : [Nói không với gà.]
Âu Dương Mỹ Mỹ : [Tớ chính là muốn ăn gà! Tô Diệc, mang một bao to gà về, tẩy não người kia.]
Tô Diệc @Liễu Minh Nguyệt : [Yêu đương không chỉ làm chỉ số thông minh cậu thấp xuống, còn làm cậu trở thành một bà thím khó tánh nha.]
Lục Giam vốn phải về KTX, nhưng là Mã Kiêu nhờ anh mua giúp một chút đồ vật.
Không nghĩ tới lại đụng phải nữ sinh Tô Diệc kia a.
Cô cầm một cái giỏ mua sắm, bên trong là gà, bắp, bánh bao,.... Sau đó dường như đứng trước tủ đông suy nghĩ.
Tô Diệc nhìn chằm chằm vào hai hộp kem còn sót lại, chậm chạp không lựa chọn được. Rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm, bàn tay hướng về hộp kem hương thảo kia, bỗng nhiên một bàn tay khác lướt qua cô, nhanh chóng cầm hộp kem đi.
A! Ai dám cướp miếng ăn của ta?
Tô Diệc liền xoay người trừng mắt :" Uy, thứ tự đến trước và sau có hiểu được không ?"
Cô nhìn hộp kem cách mình mấy centimet, chóp mũi lại nhạy bén như có như không mà ngửi được hương gỗ mộc, cuối cùng lời nói nghẹn trong cổ họng.
Thân ảnh cao cao kia đứng quá gần cô, cô nhìn thẳng cũng chỉ thấy ngực của anh. Tô Diệc chậm rãi ngửa đầu, từ yết hầu hướng lên trên, ngửa đầu xong lại ngửa đầu, rốt cuộc cùng nhìn được gương mặt.
Lục Giam rũ mắt nhìn cô, trong mắt 10 phần có ý vị.
Vóc dáng thật cao ghê gớm, làm cho bây giờ cô cùng anh như đang biểu diễn nuốt kiếm.
Cằm anh như đang tựa lên mái tóc cô, Tô Diệc khụ một tiếng :" Học trưởng, anh có thể đứng xa ra một chút không?"
Lục Giam lại giơ tay lấy tiếp hộp kem vị chocolate, sau đó lui hai bước tiêu sái xoay người.
Tô Diệc phồng má lên, bĩu môi như là biểu hiện tức giận.
Lục Giam một bên tính tiền, một bên ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng kia của cô nàng.
Khi anh 10 tuổi, mẹ anh bảo rằng mẹ có em bé, bà cao hứng nói rằng anh sẽ có em gái.
Chàng thiếu niên tưởng tượng một chút, em gái sẽ trắng trắng mềm mại, nũng nịu mà kêu anh là anh trai, anh cảm thấy điều đó đúng là không tồi.
Vì thế anh luôn mong chờ cô em gái nhỏ này.
Đáng tiếc, sau mẹ anh lại sinh non ngoài ý muốn, lúc sau này cũng không thể có em gái nhỏ nữa.
Sự tình đã qua đi 10 năm nhưng anh vẫn luôn hy vọng mình sẽ có một người em gái. Đặc biệt là cái tên Lục Ngôn kia thường ngày lảm nhảm, khiêu khích anh, vì thế anh càng mong chờ.
Thời điểm lần đầu gặp Tô Diệc, anh cảm thấy cô thật đáng yêu, chỉ là mỗi việc cô làm với anh thì thật sự không đáng yêu.
Lục Giam khóe môi cong cong, đáy mắt lây động, anh cũng không thể nhận thấy được ý cười mềm mại của chính mình.
Tô Diệc đem theo thức ăn khuya, đẩy KTX ra, hô to một tiếng :" Tớ đã về rồi.", lại bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Cô nhìn thấy cái gì?
Một con nữ quỷ đang hút máu tươi?
Nếu đổi lại là nữ sinh khác, sớm đã sợ hãi kêu liên tục. Nhưng Tô Diệc chính là nổi danh to gan lớn mật, cô hét lớn một tiếng :" Ây, ma quỷ nơi nào tới đây, mau mau hiện hình."
'Nữ quỷ hút máu' cười xán lạn, cầm lấy một ly nước trái cây khác trước mặt cô huơ huơ :" Đây là tớ giữ lại cho cậu."
Tô Diệc thở phào nhẹ nhõm, đi vào :"Mỹ Mỹ, sao cậu lại đem chính mình trở thành thế này?"
"Không có việc gì, liền hóa trang một chút." 'Quỷ hút máu' nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó từ túi giấy lấy đùi ga ra gặm.
Âu Dương Mỹ Mỹ yêu thích nhất chính là việc hóa trang, trên bàn sách của cô nàng hầu hết là đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, mặt nạ. Đối với son môi không có 100 thì chính là hơn 80, hơn nữa đều là hàng đắt tiền.
Tô Diệc từ trước nay vẫn luôn cho rằng mình là tiểu tiên nữ, khi thấy đồ trang điểm của Âu Dương Mỹ Mỹ, mới thấy mình không là gì cả.
Ăn uống no đủ, Âu Dương Mỹ Mỹ tắm rửa, tháo trang sức. Tô Diệc đi ném rác.
Khi trở về thì thấy Liễu Minh Nguyệt cặp sách cũng bất chấp ném đi, đứng trước gương nhéo mặt của chính mình, mặt ủ mày ê :" Toàn thân trên dưới sao chỉ có gương mặt lớn thế này, làm sao bây giờ a?"
Tô Diệc nén cười đóng cửa lại :"Ách, có lẽ toàn thân đều béo lên, nên gương mặt liền lớn a."
Liễu Minh Nguyệt buồn bực cực kỳ, bổ nhào vào người Tô Diệc, hai tay đồng loạt hoạt động, chọt khắp người cô. Tô Diệc sợ ngứa, cười trốn, cười đến không thở nổi, ngồi trên ghế co thành con tôm.
"Cậu còn dám nói bậy không hả?"
" Tớ sai rồi ,tớ sai rồi, sai rồi..... Ai da! Tớ không thở nổi, khụ khụ khụ."
Hơn nửa ngày Liễu Minh Nguyệt mới buông tay, thở dốc nhìn Tô Diệc nói :" Cậu thường xuyên chạy bộ, mang tớ theo, tớ muốn giảm béo."
"Vì cái gì không cùng người kia giảm?"
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu :"Anh ấy chính là chướng ngại vật cản tớ giảm béo. Nếu tớ nói giảm béo, anh ấy khẳng định sẽ bảo, mặc kệ là tớ béo hay gầy thì đều thích. Hơn nữa, tớ muốn lén lút gầy đi, cho anh ấy sự bất ngờ a."
Tô Diệc ôm ngực : "Ai, tớ cũng phải nhanh chóng tìm bạn trai, đem cẩu lương ăn mỗi ngày của hai người phun ra."
"Vậy đã định a, buổi sáng có lẽ tớ chạy không nổi, chúng ta buổi tối chạy, được chứ?"
"Có thể a."
Ngày hôm sau chạng vạng, hoàng hôn nghiêng chiếu, sân thể dục có không ít người đang vận động.
Mới vừa chạy 1000m Liễu Minh Nguyệt liền không còn một chút hình tượng mà trực tiếp ngồi xuống sân.
Tô Diệc một bên chạy chậm lại, thúc giục :" Cậu mới chạy có một lúc mà, còn nghĩ giảm béo không? Mau đứng lên, chạy nhanh đi."
Liễu Minh Nguyệt cảm thấy trong cổ họng nóng rát mà đau đớn, mỗi lần hô hấp cái đau sẽ càng tăng.
Khuôn mặt cô trắng bệch, đáng thương nói :" Hôm nay chạy như vậy đi, Tô Diệc, tớ thật sự không được. Hiện tại chân còn run, căn bản không đứng dậy nổi."
Tô Diệc thấy cô nàng thật sự kiệt sức, nghĩ ngày mai còn có tiết học, gật gật đầu :" Vậy cậu về trước đi, tớ chạy thêm vài vòng."
Liễu Minh Nguyệt ngồi trong chốc lát, sau đó mới xoa eo, bước chân lảo đảo đi về.
Chạy xong 5km, Lục Giam kéo dây thun cột tóc xuống dưới trán ướt sũng, dùng khăn lông lau mồ hôi, bởi vì thường xuyên vận động, hơi thở của anh vẫn ổn.
Có nữ sinh đưa nước lại đây.
Lục Giam không giương mắt, chỉ cách xa mà nói: "Không cần, tôi chính mình có mang theo, cảm ơn."
Tô Diệc đưa lưng về phía sân thể dục uống nước, không dự đoán mà một quả bóng thẳng hướng cô bay tới.
Thẳng đến khi có người hô :"Cẩn thận.", cô mới quay đầu, đáng tiếc thấy thì thấy, bóng bay quá nhanh, khoảng cách thì quá gần, chờ cô muốn tránh, cũng không kịp rồi. Cô chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn quả bóng màu trắng đánh thẳng vào mặt...
"Phanh." một tiếng, có một lực đánh bay quả bóng kia đi, thanh âm cực lớn, làm Tô Diệc không tự giác rụt cổ, người nọ có lẽ rất đau.
Cô chuyển động đôi mắt, ánh mắt dọc theo cánh tay vẫn duy trì nắm đấm, thẳng đến khi nhìn rõ bộ dạng của nam sinh giúp mình.
"Học trưởng?"
Lúc này nam sinh kia đã chạy đến nhặt bóng, hướng Tô Diệc xin lỗi :" Thật xin lỗi, bạn học, đã dọa cậu rồi". Sau đó hướng Lục Giam :"Người anh em, đa tạ."
Tô Diệc xua xua tay nói không có gì.
Nam sinh rời đi, Tô Diệc nhìn về phía Lục Giam :" Cảm ơn học trưởng, tay anh thế nào rồi?"
Lục Giam lắc đầu.
Tô Diệc lúc này mới để ý một thân anh mặc đồ vận động cùng giày đua, quần đùi vận động màu đen bó sát người, tựa hồ là vận động thường xuyên, cơ bắp ở cẳng chân vừa phải, không quá thô cũng không quá gầy. Cả người toát lên vẻ khỏe mạnh, đầy sức sống.
Tô Diệc hâm mộ mà nhìn chân anh, không thể không nói, người này nam thần xuất chúng, chiều cao tận 1m87. Cùng anh đứng cùng một chỗ quả thực là tìm ngược, cô bị so thành Corgi(*), anh anh anh...
(*) Một loài chó chân ngắn
Vẫn là chạy nhanh lấy người đi.
Tác giả có lời muốn nói : Chạy cái gì? Về sau lúc ôm ấp, hun hít, cùng nhau ngủ em sẽ biết tác dụng của đôi chân dài này.