Sau khi về nhà ăn qua cơm chiều, nghe dự báo thời tiết hôm sau trời có thể mưa, Tô Diệc liền gửi Wechat hỏi Lục Giam có muốn đổi ngày đến không.
Lục Giam : [Không cần, ngày mai dù trải qua biển đao anh vẫn sẽ đến.]
Tô Diệc phụt cười một tiếng.
Chu Kết Thu bưng hoa quả lại đây, đưa cô một miếng dưa Hami(*).
(*)dưa gang.
Tô Diệc buông điện thoại, nhận lấy cắn một miếng, đem việc Lục Giam đã về nước và ngày mai muốn đến nhà nói với bà.
Có cái gọi là mẹ vợ nhìn con rể càng lúc càng vừa mắt, Chu Kết Thu đối với Lục Giam vẫn là vô cùng hài lòng. Một chàng trai ưu tú như vậy, cho dù nghiêm khắc khó tính cũng không tìm ra được khuyết điểm lớn nào, liền nói : "Bình an trở về thì tốt, cậu ấy thích ăn cái gì? Ngày mai mẹ sẽ chuẩn bị."
"Anh ấy không kén ăn, ăn cái gì cũng tốt."
Bởi vì Lục Giam trở về, Tô Diệc hưng phấn mà cứ trằn trọc lăn lộn trên giường, thẳng đến hơn 2h cô mới màng màng vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm cô đã tỉnh. Cô xem đồng hồ điện thoại, mới 7h, cô còn thức sớm hơn cả báo thức.
Tô Diệc bởi vì điều hòa mà đem chính mình bọc kín, sau đó quay cuồng ở trên giường, không biết thế nào cứ cười ngây ngô không dứt. Một hồi lâu mới xuống giường đi giày, đến trước cửa sổ kéo màn ra.
Lúc Lục Giam đến là buổi chiều.
Nhận được điện thoại, cô cầm ô xuống lầu đón anh.
Nhìn Lục Giam mang theo túi lớn túi nhỏ quà vật, thái dương Tô Diệc liền hiện đầy hắc tuyến, cô đi qua kéo tay anh :"Anh làm cái gì thế? Tặng sính lễ?"
Ở môi dưới Lục Giam rõ ràng có vết thương đã kết vảy, anh cười cười, nhéo nhéo tay cô.
Vì thế, hai người tay cũng không được nhàn rỗi, cùng nhau đi vào, cửa liền mở ra.
Lục Giam phản ứng cực mau, khom lưng chào hỏi : "Chào chú dì ạ."
Hôm nay vừa lúc Chương Chí Quốc cũng ở nhà nghỉ ngơi.
Chu Kết Thu bị giật mình đến đờ người, vẫn là Chương Chí Quốc phản ứng nhanh, tiến lên vỗ vỗ bả vai Lục Giam : " Là Tiểu Lục à, nhanh vào nhanh vào. Tới là tốt rồi, mang theo nhiều quà cáp thế làm gì?"
Lục Giam cười :" Là lần trước con quá vội vàng, không kịp mang theo."
Chu Kết Thu rót trà cho Lục Giam : "Nhà chúng ta không có để ý nhiều như vậy đâu, con không còn khách khí."
Lục Giam đứng lên hai tay nhận lấy chung trà, lễ phép trả lời : "Cảm ơn dì ạ.". Nói xong nâng chung trà lên uống một ngụm.
Chương Chí Quốc cùng Lục Giam hàn huyên một vài câu về trấn X, sau đó lại hỏi tình huống ở Mỹ, cuối cùng nói về cha mẹ của Lục Giam.
Phản ứng cũng giống như Tô Diệc, vừa nghe câu "Cả ngàn cửa hàng châu báu", hai vợ chồng Chương Chí Quốc khiếp sợ đến nửa ngày cũng không nói nên lời.
Nhà mình bất quá cũng là bình thường, mà đối phương thật sự là tỷ phú hàng thật.
Cái này thật chênh lệch quá lớn!
Chu Kết Thu liếc mắt nhìn Lục Giam đang lột vỏ nho cho Tô Diệc một cái, nếu hai đứa thật sự thành đôi, chiếm được lợi là con gái, nhưng bị tổn thương cũng có thể là con gái.
Đừng nói người thường, đến những vị minh tinh nổi tiếng gả vào nhà hào môn thì có mấy người được hạnh phúc? Đều là ngoài mặt vui vẻ, ủy khuất trong lòng.
Hôn nhân không phải chuyện đơn giản. Ở điều kiện kinh tế, địa vị xã hội không bình đẳng, không môn đăng hộ đối thì cuộc hôn nhân có thể kéo dài đến bao lâu? Tìm một người con rể như thế này đúng là rất có mặt mũi, nhưng so với mặt mũi thì hạnh phúc của con gái bà càng quan trọng hơn. Cho nên, ở trong lòng Chu Kết Thu, bà thà rằng con rể tương lai là người bình thường, chỉ cần đối tốt với Tô Diệc là đủ rồi.
Trong lúc nhất thời, phòng khách im lặng đến kim rơi cũng có thể nghe.
Sau một lúc lâu, Chu Kết Thu đem mâm trái cây đẩy đẩy đến chỗ Lục Giam :" Ăn dưa hấu giải nhiệt đi... Kỳ thật, ở độ tuổi này của hai đứa, yêu đương làm sao thì dì cũng không có ý kiến. Chỉ là không nghĩ tới hôm nay con lại trịnh trọng đến đây gặp chúng ta."
Lục Giam là người có tâm tư nhạy bén, hôm nay lại có chuẩn bị mà đến, nhìn biểu tình lo lắng của hai người, anh hiểu rõ 7 8 phần.
"Dì, cho con một lần nữa được giới thiệu chính mình." Lục Giam hít thở thật sâu một cái. Anh là thi đại học còn không có chút khẩn trương, hiện tại vô cùng khẩn trương nha.
"Con tên là Lục Giam, 21 tuổi, người Bắc Kinh. Trong nhà ngoài ba mẹ, còn có ông bà và một người em sinh đôi. Nhà con từ thời tổ tông đã bắt đầu kinh doanh đá quý, ở phạm vi cả nước xem như cũng có chút danh tiếng. Cha mẹ, ông bà của hai đứa con từ nhỏ đã nuôi tương đối khai sáng, tôn trọng mọi cái chúng con muốn, yêu thích. Cho đến nay, con chính mình muốn cái gì, nghĩ cái gì đều phải có mục đích. Con muốn thành lập một trang web âm nhạc, hiện tại vì điều này mà nỗ lực."
Nói tới đây, anh tạm dừng một chút rồi nhìn về phía Tô Diệc, ánh mắt thâm tình mà kiên định :" Con yêu Tô Diệc. Con biết cô ấy không có ý định lưu lại ở Bắc Kinh, cô ấy sẽ ở bên cạnh dì, cho nên con nguyện đến phía Nam."
Chu Kết Thu bị chấn động : "Ý của con là......"
"Con hy vọng dì có thể tán thành tình cảm của chúng con. Con không dưới một lần mà suy nghĩ, con vô cùng may mắn để vượt qua được mấy ngàn km để gặp được con gái dì. Con hiện tại đã nhận định được cô ấy chính là người con muốn ở bên cạnh cả đời, trong tương lai mỗi giây mỗi phút đều có cô ấy."
Tô Diệc hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô nghe Lục Giam nói về tương lai.
"Anh điên rồi? Anh từ nhỏ đã sống ở Bắc Kinh, là quê quán thân thuộc, như thế nào có thể vì em mà rời xa nơi đó chứ?"
Lục Giam cầm tay cô, "Anh không điên, là anh đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Thành phố S ở lân cận đây là khu đô thị quốc nội cấp 1, cách trấn X có hơn 300km, chỉ có 1 tiếng rưỡi, tới lui tiện lợi, hơn nữa ba mẹ anh cũng thường xuyên ở thành phố S."
Tô Diệc cảm thấy mũi ê ẩm, hốc mắt ươn ướt, cô lắc đầu :" Vậy cũng không được, tài nguyên của anh đều ở Bắc Kinh, ở nơi đó so với thành phố S sẽ thuận lợi hơn."
Lục Giam xoa xoa đầu cô :" Bắc Kinh ngàn vạn lần tốt, nhưng lại không có em."
Tô Diệc há miệng thở dốc, trước mắt dần bị hơi nước che lại, cô nói :" Sao anh lại ngốc như vậy chứ?"
Lục Giam cười, "Anh không ngốc, mà là thành phố S so với Bắc Kinh cách em gần hơn."
Nước mắt trong mắt Tô Diệc rốt cuộc cũng lăn xuống, Lục Giam đau lòng đến không chịu được, nâng khuôn mặt cô lên lau nước mắt :" Đừng khóc, anh không bao giờ muốn thấy em vì anh mà rơi nước mắt."
"Khụ khụ." Chu Kết Thu cuối cùng cũng ho một tiếng đánh vỡ bọn họ. Bà từ đầu đúng là có một phen lo lắng, nhưng nghe nhưng lời Lục Giam nói ra, bà tin trong lòng chàng trai đang ở trước mắt có con gái bà.
"Chuyện hai đứa, ba mẹ con biết không?" Bà hỏi.
"Dạ biết, Tô Diệc từng gặp qua mẹ cùng ông bà của con, bọn họ đều rất thích cô ấy. Ý của con trong nhà cũng biết rõ. Chỉ là nửa năm gần nhất ba mẹ con phải đi công tác, cho nên lần này không có biện pháp đến đây chào hỏi ạ."
Chu Kết Thu gật gật đầu, mọi mặt đều tính toán chu toàn lại có thành ý, chàng trai như vậy thì cô gái nào không rung động?
Bà ngồi vào bên cạnh Tô Diệc :"Bảo Bảo, nghe mẹ nói, Lục Giam yêu con, cho nên cậu ấy nguyện đến phía nam phát triển, mẹ cũng yêu con, tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là con được hạnh phúc. Mặc kệ là con muốn ở lại Bắc Kinh hay là về nhà, mẹ đều ủng hộ con. Con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ chưa già, không cần con phải trở về hiếu thuận. Nếu con ở lại Bắc Kinh, chúng ta có thể gọi video, ngày lễ tết con cũng có thể về thăm chúng ta, chúng ta cũng sẽ mang Xán Xán đi thăm con."
"Mẹ." Tô Diệc ghé vào trên vai Chu Kết Thu, khóc nức nở.
Giờ phút này cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, được nhiều người yêu thương như vậy!
Chu Kết Thu cười vỗ vỗ sau lưng cô, "Đã 20 tuổi rồi còn khóc nhè, Xán Xán mà biết sẽ cười chị gái."
Đang nói, phòng ngủ liền truyền đến tiếng ê ê a a, bạn nhỏ Xán Xán đã tỉnh rồi.
Chu Kết Thu đi vào thay tã, rửa nước cho bé, sau đó ôm ra ngoài.
Xán Xán không sợ người lạ, nhìn thấy người chưa bao giờ gặp là Lục Giam cũng không khóc không nháo, một đôi mắt to tròn cứ nhìn anh chằm chằm như một vật gì hiếm lạ.
Anh nhìn Xán Xán rồi nói với Tô Diệc :" Đây là Xán Xán? Thật giống với em, đôi mắt to tròn."
Tô Diệc nhận lấy Xán Xán từ trong ngực Chu Kết Thu, cười hôn bé : "Bởi vì chúng em là chị em mà."
Lục Giam lúc này đi đến cửa, anh lấy cho Xán Xán vài món đồ chơi. Tô Diệc nói anh đưa bé một con tôm hùm đất.
Tôm hùm đất được làm rất đáng yêu, khi sáng lên còn phát ra âm thanh.
Vừa mở chốt lên Xán Xán lập tức bị hấp dẫn, người bé hướng về Lục Giam kêu "A" một tiếng.
May mắn Tô Diệc ôm rất chắc, nếu không bé đã rớt xuống đất, đem Lục Giam cũng hoảng sợ.
Tô Diệc hỏi anh :" Anh có muốn ôm bé không?"
"Anh có thể ôm sao?"
Tô Diệc gật gật đầu ừ một tiếng : "Bé con muốn anh ôm."
"Nga!" Lục Giam cẩn thận mà vụng về nhận lấy Xán Xán.
Xán Xán cao hứng mà múa loạn chân tay, muốn lấy tôm hùm bỏ vào miệng.
"Không thể ăn!" Tô Diệc vội vàng ngăn cản, dùng khăn lau nước miếng trên miệng bé, Xán Xán quay mặt né tránh, cái miệng nhỏ ướt nhẹp dán lên cổ Lục Giam.
Tô Diệc vội vàng lau cho anh, sau đó nhận lấy Xán Xán trở về.
Lục Giam cầm cánh tay múp múp của em vợ, hỏi :" Bé con sao lại nhiều nước miếng như vậy?"
Tô Diệc chỉ chỉ Lục Giam :" Đây là anh trai, anh trai!"
Xán Xán :"......"
Lục Giam sửa lại cho cô :" Hẳn phải là anh rể, Xán Xán, gọi anh rể."
Tô Diệc đỏ mặt, trừng anh.
Lục Giam cười vô cùng thoải mái, "Sớm muộn gì cũng sẽ đến, chúng ta tốt nghiệp liền kết hôn, lúc đó chú dì có thể ôm cháu ngoại đi chơi rồi."
Người này.....hôm nay đến đây mới thấy mẹ vợ, vậy mà giờ đã nghĩ đến con cái rồi? Tô Diệc một tay ôm Xán Xán, một tay nhéo lên eo anh.
Lục Giam kêu một tiếng, dù là vậy thì tâm tình cũng rất vui vẻ.
"Tuy là vui đùa, nhưng anh muốn cưới em là nghiêm túc." Trong thanh âm anh vừa trịnh trọng vừa thâm tình.
Trong lòng Tô Diệc vô cùng ngọt ngào, khóe môi cũng tự nhếch cao lên.
Ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được người tốt nhất, thật tốt!
Du : Ai ban cho tui một Lục Giam đi tròi oi :3