Ngày hôm sau chỉ vừa rạng sáng 4h30, Âu Dương Mỹ Mỹ còn ngủ say, Tô Diệc đã rời giường rửa mặt xong. Cô từ trong hành lý lấy ra một khoác lông vũ mỏng mặc trên người, chân nhẹ bước ra khỏi phòng.
Phòng khách, Lục Giam ngồi trên sô pha đưa lưng về phía cô, nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại.
Không nghĩ tới so với mình còn có người thức sớm hơn.
"Sớm a, học trưởng." Tô Diệc chào hỏi, liền đi về hướng bếp, cô định nấu mì gói ăn.
Cắm điện, nhấn nút bình nước xong, cô xoay người hỏi :" Học trưởng, anh ăn mì gói không?"
Không nghĩ tới Lục Giam đã không biết từ khi nào đứng sau lưng cô. Hai người khoảng cách không tới một cánh tay. Tô Diệc hoảng sợ, không tự giác mà lui một bước.
Anh lập tức lại đi lên.
Cô càng lùi về sau, anh càng đi tới.
Cứ như vậy lui mấy bước, Tô Diệc rốt cuộc bị động mà đứng trong góc tường, không thể lui nữa.
Lục Giam một tay chống tường, khom lưng cúi đầu yên lặng nhìn cô. Anh thân hình cao lớn, có cảm giác áp bách.
"Học trưởng, anh đang làm gì a?" Tô Diệc không được tự nhiên, cô thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở của nhau.
"Không phải muốn vách tường đông anh sao?" Lục Giam lúc này mặt bình thản, ánh mắt sắc bén, làm Tô Diệc nhớ đến chủ nhiệm thời cao trung.
"Ách" Tô Diệc không tự chủ mà rụt người một chút, nổ lực tươi cười :" Kia bất quá là tên của trò chơi, cảm thấy tốt liền dùng, cũng không phải để đặc biệt chỉ người nào đó."
Hắc, còn rất có lý.
Lục Giam vốn không phải người lo chuyện bao đồng, chỉ cảm thấy nếu nha đầu này trong ngoài như một thật tốt. Nghĩ vậy, anh khẩu khí càng có phần nghiêm túc :" Em là con gái, học ai như vậy ?"
Tô Diệc bị anh kích động, cô đẩy đẩy cánh tay đang chống của Lục Giam, nói chuyện ngữ khí tăng lên :" Nữ thì làm sao? Con trai có thể xem bậy, chúng em liền không thể xem ngôn tình? Nam nhân có thể buông lời cười cợt, biến thái dâm loạn đùa giỡn người khác, chúng em liền không thể phản kích tự vệ? Ai cũng nghĩ nữ nhi là phải ngoan ngoãn, chính là gặp sự tình, căn bản chẳng ai giáng thế cứu người, mọi việc đều phải tự dựa vào chính mình."
Lục Giam bắt được trọng điểm, anh đứng thẳng người, nhíu mày :" Ai khi dễ em?"
Tô Diệc lắc đầu :" Đều đã qua rồi."
"Lúc ấy tại sao không báo cáo? Trường học biết không? Ba mẹ em đâu?"
"Lúc còn học cấp hai, từ nhà tới trường phải qua hai trạm xe. Có lúc tan học muộn không kịp xe buýt, chỉ có thể tự đi đường. Khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết hắn ta là ai, chỉ biết hắn là một tên biến thái, đầu óc cũng không được bình thường. Các bạn học cũng đã từng báo, nhưng cảnh sát càng truy tìm, hắn càng thêm điên loạn. Sau khi em đi ra từ hàng của lão Hàn nhìn đến, bỗng dưng hắn lộ hàng ra, em cùng các nữ sinh khác đồng loạt nhìn hắn khoa tay múa chân, nói :"Có bé tí", sau đó mặt hắn liền đỏ bừng chạy trốn, cũng không còn xuất hiện nữa."
Lục Giam lẳng lặng mà nghe.
Tô Diệc nói chuyện ngữ khí bình thản, cuối cùng thậm chí còn cười một chút, nhưng anh lại như có cái gì nhét trong ngực, rầu rĩ.
Anh không nhịn được trên bả vai cô vỗ nhẹ nhàng an ủi.
"Em rất tuyệt."
Tô Diệc cười cười không nói. Nghe được âm thanh bình nấu nước, cô khom lưng qua cánh tay chống của anh chạy ra.
"Ăn mì chứ?" Cô hỏi.
"Được."
Tô Diệc nấu hai tô mì, dưới ánh đèn, Lục Giam cùng cô ngồi đối diện, cúi đầu ăn.
Tô Diệc ăn thực mau xong, cảm thấy cả người dạt dào ấm áp. Cô lộ ra biểu tình thỏa mãn, tựa hồ chỉ cần một tô mỳ nhỏ đã có thể làm cô cao hứng.
"Em rất hay cười." Lục Giam đem tô thu dọn, đưa cho cô một ly nước ấm.
Tô Diệc uống một ngụm :" Em chỉ là một người bình thường, cũng có lúc vui lúc buồn. Nhưng đời người ngắn ngủi, em nguyện ý đem một chút niềm vui phóng đại, đem bi thương thu nhỏ lại. Như vậy niềm vui sẽ nhiều hơn bi thương rồi."
"Đạo lý mỗi người đều rõ ràng, nhưng không phải ai cũng làm được." Lục Giam nhìn cô, ánh mắt ấm áp : "Hơn nữa, em cười cũng có thể lan đến những người xung quanh".
Tô Diệc hơi hơi mỉm cười :" Này xem như đang khích lệ sao?"
Lục Giam khóe môi không khỏi cong lên, đang muốn nói chuyện, liền nghe âm thanh kẽo kẹt của cánh cửa, Liễu Minh Nguyệt một bên ngáp dài,một bên tựa hồ bị bạn trai kéo ra.
Chờ bọn họ ăn bữa sáng đơn giản, những người khác vẫn không có động tĩnh, thoạt nhìn chỉ có bốn người họ đi ngắm mặt trời mọc, vì thế đoàn người chuẩn bị xuất phát.
Lúc này sáng sớm đúng là thời điểm hắc ám nhất, khí lạnh bức người, nhưng mấy người trẻ tuổi lại không chút cảm thấy lạnh. Đặc biệt là Liễu Minh Nguyệt cùng Tô Diệc, hai người một đường líu ríu, hứng thú dạt dào.
Thị lực đặt đúng chỗ, là trên bầu trời đầy sao, giống như vô số kim cương trong suốt lóe sáng, phảng phất có thể giơ tay chạm đến, có một loại ảo mộng mỹ lệ.
" Oa, tớ chưa bao giờ thấy sao trời nào đẹp như vậy." Liễu Minh Nguyệt cảm thán:" Cảm giác từ trước giờ cuộc sống vẫn đơn điệu, mỗi ngày chỉ có đề thi."
"Cậu còn có lão Hồ, chúng tớ mới thật là cẩu độc thân chỉ có đề thi, được chứ?" Tô Diệc liếc cô nàng một cái.
Bò đến đỉnh núi, đã có không ít người ở đấy, thậm chí có người là nhiếp ảnh gia, đang điều chỉnh máy ảnh trên cái giá ba chân.
Bọn họ một bên thoải mái thấp giọng đùa giỡn, một bên chờ mặt trời mọc.
Sắc trời ngày càng sáng.
"Mau xem, mau xem, bình minh sắp xuất hiện." Không biết ai hô lên một tiếng.
Mọi người đồng loạt yên lặng.
Quả nhiên phía đằng sau dãy núi đằng xa một mảng hơi ửng đỏ, sương sớm dần tan đi, những tia sáng như vỡ ra. Tiếp theo trong nháy mắt, một vòng hồng nhật, sôi nổi hiện ra. Trong phút chốc, trời đất thật huy hoàng.
Những tia sáng chiếu rọi từ sau dãy núi đến mọi không gian, một khung cảnh mỹ lệ tuyệt đẹp.
Lục Giam nghiêng đầu nhìn, thấy Tô Diệc hơi hơi nâng cằm, thích ý mà cười híp mắt, khóe môi còn mang theo một tia tự nhiên tươi cười.
Cảnh sắc đồ sộ như thế, như thế nào lại không chụp ảnh phát trong vòng bạn bè?
Liễu Minh Nguyệt đề nghị cùng chụp ảnh chung, nhưng là Lục Giam quá cao, cùng anh chụp, hai nữ sinh biến thành đáng thương chỉ thấy đầu.
Lão Hồ kiến nghị ngồi xuống đất chụp.
Chụp ảnh xong, đôi tình lữ kia bắt đầu chụp đủ loại tư thế. Tô Diệc đứng ở phía xa nhìn họ, nhìn trong chốc lát, cô thu mắt lại, đối với Lục Giam một bên nói :" Bọn họ thật sự rất xứng đôi."
Lục Giam không trả lời, chỉ là đột nhiên vươn bàn tay để trên đỉnh đầu cô so, sau đó chuyển đến ngực chính mình, nghiêm trang mà nói :"Em cao 1m55 sao?"
"Ai nói, 1m65 nhé!" Tô Diệc căm giận mà bảo vệ tôn nghiêm của mình.
"Người 1m58 sẽ nói 1m60, mà người 1m60 lại nói mình 1m65." Lục Giam nhàn nhạt nhìn cô :"Em nhiều nhất 1m59."
"Ánh mắt anh rất kém cỏi nha!"
"Vậy 1m60?"
"Em...."
"Nhiều nhất là 1m61, không thể thêm nữa."
"Em 1m62, 1m62!"
"Nga, phải không?" Anh ngữ khí có chút thiếu đòn, trong mắt chế nhạo rõ ràng.
Tô Diệc hung hăng mà trừng anh, lại phát hiện anh vẫn ung dung nhìn chính mình, đáy mắt có ý cười, giữa môi lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.
Lục Giam luôn có một phen thanh khiết, thanh âm sạch sẽ, anh khẽ thấp giọng cười, dễ nghe như tiếng đàn cùng nhạc, Tô Diệc nghe đến chính mình muốn mang thai. ( Thiệt bó tay mà!!!!)
Cô xoa xoa lỗ tai, hừ một tiếng, rời anh đi, tự mình chụp ảnh.
Vừa mới bắt đầu còn tương đối bình thường, sau lại liền đối với điện thoại các tư thế quái dị.
Banh khóe miệng, nhe răng, trợn trắng mắt, le lưỡi, nhếch mũi, vui vẻ vô cùng. Lục Giam lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh tự chụp các tư thế giả xấu, anh lắc đầu thu mắt, mạch não của nha đầu đúng là độc đáo thoải mái.
"Anh có phải bị ngốc không?"
Một giọng nữ cao vút đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Tô Diệc nhìn cách đó không xa có một cặp tình nhân không biết như thế nào lại cãi nhau, ngón tay của cô gái chỉ trước mũi chàng trai, chửi ầm lên :" Tôi nói cho anh biết, mẹ nó nếu hôm nay không nói rõ ràng, chúng ta liền chia tay."
Trước bàn dân thiên hạ, bị bạn gái chỉ vào mũi mắng, chàng trai cũng có chút không nhịn được. Anh ta "bang" một tiếng, gạt tay cô gái qua một bên, mắng câu :"Người đàn bà chanh chua.", quay đầu bỏ đi. Cô gái không cho, đuổi theo, hai người lôi lôi kéo kéo.
Tô Diệc bị đôi này nháo đến không còn hứng thú, cô cất điện thoại, chuẩn bị rời đi. Không nghĩ tới cô gái kia vậy mà, xách ba lô lên hướng người con trai kia mà ném.
Bên cạnh có một bé trai tầm sáu bảy tuổi, bị ba lô thiếu chút đánh vào mặt, cậu theo bản năng lùi ra phía sau.
Ngọn núi này vốn là núi hoang, chỉ có vài hàng rào chắn an toàn, cậu bé vốn đang đứng trước nơi không có rào chắn, lui một bước, phía sau không có rào chắn đỡ.
Cách cậu bé gần nhất là Tô Diệc, thấy thế, vẻ mặt thay đổi, kinh hô :" Cẩn thận."
Cô không nghĩ nhiều, duỗi tay dùng sức túm cậu bé lại. Vốn chỉ sáu bảy tuổi nhưng cậu đã nặng 40 mấy cân, lại bị hoảng sợ, kinh hãi túm lấy Tô Diệc. Tô Diệc vì kéo cậu vốn trọng tâm đã không vững, nháy mắt tiện đà chúi xuống, thẳng tắp hướng chân núi rơi xuống.
"Tô Diệc!!"
"A!!"
Bốn phía sợ hãi kêu liên tục.
Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa bắt được tiểu tiên nữ, thêm một chút nữa, Lục Giam cùng Tô Diệc chuẩn bị rải đường a.