Nam Thần Hoàn Mỹ

Cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau rời giường, Tô Diệc mắt đã có quầng thâm. Cô vừa rửa mặt xong thì nhận Wechat của Lục Giam

[Xuống lầu]

Tô Diệc khoác áo lông vũ lên bộ đồ ngủ, chân trần mang giày chạy xuống lầu.

Lục Giam vốn đưa lưng về phía cô, như có tâm linh tương thông, bỗng chốc xoay người. Nhìn cô hướng mình chạy đến, gương mặt càng lúc càng rõ, hai quầng thâm cũng theo đó hiện rõ.

Tâm Lục Giam như có kim châm một chút, hơi đau đớn.

"Em có biết ai người khoa công trình gỗ năm nhất tên Ngô Lãng?" Anh đi thẳng vào vấn đề chính.

Tô Diệc tuy rằng nghi hoặc, nhưng là cô biết Lục Giam không tự dưng mà hỏi như vậy, gật gật đầu:" Không chỉ biết, mà em cùng hắn còn có một chút ân oán nhỏ"

Đáp án tựa như Lục Giam đã dự kiến, anh đem điện thoại chính mình cho cô:" Nhìn xem đi"

Tô Diệc tiếp nhận, càng xem càng kinh ngạc:" Ảnh hai chúng ta cùng bình luận công kích ác ý là hắn phát? Anh như thế nào tra được?"

Lục Giam nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời:" Dựa theo dấu vết hắn để lại"

Tô Diệc mắt trợn tròn:" Nhưng đó là tài khoản hắn trên diễn đàn đưa tin tức, khẳng định có mật mã, làm sao anh biết?"

Lục Giam cảm thấy cô ngây ngô hỏi, đôi mắt to tròn như một khe suối nhẹ êm, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy ảnh ngược chính mình. Anh khẽ cười một tiếng, giọng nói ẩn chứa sự tự tin:" Anh muốn biết là có thể biết, mặc kệ có mã hóa được hay không"

"Wow!" Tô Diệc nhìn về phía Lục Giam với ánh mắt sùng bái, cô thế nhưng đã gặp hacker trong truyền thuyết:" Cùng là mười hai năm học, như thế nào cùng anh lại chênh lệch như thế?"

Bất quá trong lòng lại nơm nớp lo lắng, giống như cảm giác không mặc quần áo sẽ thấy không an toàn:" Anh sẽ không phải thấy ai không vừa mắt liền đá bay luôn đấy chứ?"

Lục Giam khó có được mà trừng cô một cái:" Anh là người có nguyên tắc "

Tô Diệc đem toàn bộ hình ảnh chuyển qua điện thoại chính mình:" Chuyện này vốn dĩ cho rằng là đã ngậm bồ hòn, bất quá hiện tại tìm được tên tiểu nhân phía sau, vậy không thể dễ dàng buông tha cho hắn. Hôm nay chuyện này em cảm ơn anh trước, hôm nào lại mời anh ăn cơm"

" Em chuẩn bị làm gì?" Lục Giam không yên, đi theo sát hỏi.

Tô Diệc đôi mắt lộ ra sát khí, cong môi cười:" Yên tâm, em là người lương thiện". Nói xong, bỏ lại câu "Hẹn gặp lại" liền chạy về KTX.

Trở lại KTX, Tô Diệc nhanh chóng gọi cho Kiều Gia Ninh. Dăm ba câu kể sự tình, cuối cùng hỏi cô ấy:" Cậu có biện pháp nào liên hệ với hắn không?"

Đầu kia điện thoại, Kiều Gia Ninh mắng:" Cái tên vô sỉ tra nam"

Kiều Gia Ninh tuy rằng đã kéo tài khoản Ngô Lãng vào danh sách đen, nhưng dù sao cũng là thích người ba năm, cô đối với Weibo, Wechat của Ngô Lãng còn nhớ rõ hơn của chính mình.

Cũng nhờ vậy, Ngô Lãng vừa mới phát Weibo mình đang đánh bóng rổ ở sân vận động, vì thế Kiều Gia Ninh tự mình mang theo tin tức chạy đến trường Y.

Tìm được Tô Diệc, hai người trực tiếp đến sân vận động.

Quả nhiên, nhìn thấy tên Ngô Lãng đang nghỉ ngơi.

Ngô Lãng một bên uống nước, một bên cùng đồng học nói chuyện phiếm, thình lình một giọng nữ trong sáng từ phía sau truyền đến:"Ngô Lãng"

Hắn quay đầu, lại là người hồi lâu không liên lạc Kiều Gia Ninh cùng.....Tô Diệc.

Nhìn đến Tô Diệc, hắn có chút chột dạ. Ngày đó cũng là trùng hợp, hắn nghe bạn cùng phòng nói có một tiệm bánh mì vừa mở rất ngon, vì thế sáng sớm hắn liền đi mua bánh mì, không nghĩ tới lại bắt gặp Lục Giam cùng Tô Diệc đi ra từ một tiểu khu.

Hắn vốn lòng dạ không phải rộng lớn, bị Tô Diệc tạt một ly nước dưa hấu mất hết mặt mũi. Vì thế hắn không nghĩ nhiều liền dùng điện thoại chụp lại ảnh. Ngày hôm qua, hắn là thấy cơ hội không tồi, dù sao cách màn hình, cũng không ai biết hắn làm, liền công khai tấm ảnh cùng vài bình luận ác ý để trả thù.

"Chào các cô, đã lâu không gặp" Ngô Lãng ra vẻ thoải mái chào hỏi.

Kiều Gia Ninh đem bình nước khoáng đã sớm chuẩn bị hất hết lên người hắn.

"Con mẹ nó cô có phải bị điên không?" Ngô Lãng bị chọc giận.

Kiều Gia Ninh cười lạnh:" Tôi nguyên lai cho rằng anh đơn giản chỉ là tra nam, không ngờ vô sỉ tới tầm này"

"Cô nháo đủ chưa? Kiều Gia Ninh, tôi nói không thích cô, cô còn muốn dây dưa đến mức nào?"

"Ai muốn dây dưa với anh? Anh cùng tôi đi dạo, ăn cơ, xem phim, tôi hướng anh thổ lộ, kết quả một câu không thích, liền đem tôi đuổi đi. Tô Diệc thấy bất bình, tạt anh ly nước dưa hấu. Bởi vậy anh sinh hận, ác ý mà đem cô ấy bôi nhọ trên diễn đàn"

Ngô Lãng chính mình kinh hãi, căn bản không nghĩ tới việc mình làm bị bại lộ. Hắn ngoài mạnh trong yếu nói:" Cô có chứng cứ gì? Còn nói hưu nói vượn, tôi liền không khách khí"

Tô Diệc vốn vẫn không nói chuyện tiến lên phía trước:" Cậu muốn không khách khí như thế nào?"

Nói, Tô Diệc đột ngột bắt lấy cánh tay Ngô Lãng, đem cánh tay hắn bẻ ngược ra sau, tiện đà thúc vào eo hắn.

Ngô Lãng hoàn toàn không dự đoán được Tô Diệc muốn đẩy ngã mình, không một tia phòng bị, hắn bị quăng ngã đi, nằm thẳng trên sân.

Bốn phía quần chúng hóng chuyện một mảng ồ lên.

Ngô Lãng bị quăng ngã tựa hồ phát ngốc. Hắn vừa thẹn vừa bực, từ dưới đất bò dậy, chỉ là chưa kịp đứng vững, Tô Diệc sớm đã có chuẩn bị, tại đầu gối hắn đạp một cái, Ngô Lãng như người bùn lần nữa ngã gục trên sân.

Một người đàn ông 1m8 lại bị một nữ sinh 1m6 nhiều lần đánh bại, mặc kệ bọn họ có ân oán gì, cũng đã đủ để mất mặt.

Vì thế, các bạn học không hẹn mà phát ra những trận cười trào phúng.

Tô Diệc nhìn Ngô Lãng quỳ rạp trên mặt đất, thanh âm bình thản không hề sợ hãi:" Nguyên lai cậu cũng chỉ là thứ giấu mặt đằng sau máy tính mà bôi nhọ người khác"

Ngô Lãng xưa này quan trọng nhất sĩ diện, nào có nghĩ đến chính mình có lúc chật vật như vầy.

Hắn trong cơn giận dữ sắp điên lên, từ mặt đất bò dậy, nhìn Tô Diệc với ánh mắt sắp phát hỏa:" Đồ kỹ nữ, hôm nay tôi muốn các người phải quỳ xuống chân tôi xin lỗi"

"Phanh" một tiếng, hắn vừa nói xong, cằm liền ăn một quyền, lực đạo thực lớn làm hắn lùi về sau vài bước.

Hắn bụm mặt, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lúc Giam từ lúc nào đứng trước mặt Tô Diệc.

Lục Giam rất cao nhưng cũng thực gầy,ở trong trường vẫn luôn là một bộ dáng học sinh ưu tú. Đừng nói đến động thủ, ngay cả lời nói thô bạo cũng rất ít, càng không có cùng người khác phát sinh tranh chấp kịch liệt như thế.

Lúc này, anh vẫn là một bộ dạng tuấn tú, nhưng xung quanh có một tầng khí lạnh.

Anh hai tròng mắt lãnh đạm, đem áo ngoài cởi ra ném cho Tô Diệc, sau đó một bên sửa cổ áo, một bên hướng Ngô Lãng ngoắc ngoắc tay. (Ngầu quá ba mẹ ơi😎)

" Là nam nhân thì tự mình đến đấu, khi dễ nữ sinh thì còn gì là bản lĩnh? "

Quần chúng xung quanh mong chờ, nam nhân thách đấu, đây là liên quan đến sĩ diện.

Ngô Lãng không nói hai lời, tiến lên.

Ngoài dự kiến của mọi người, Lục Giam di chuyển bộ dạng nhẹ nhàng, cùng bộ dạng học tập là giống nhau. Không chỉ duỗi tay nhanh nhẹn, còn phi thường chuẩn xác, vừa thấy chính là có luyện qua.

Ngô Lãng cơ hồ là bị động, chỉ có thể nằm trên mặt đất không màng hình tượng mà hô đau.

Lúc này, mấy người chơi bóng rổ thấy tình hình có vẻ không ổn, chạy nhanh tiến lên ngăn cản. Lục Giam vốn dĩ cũng chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, nhìn Ngô Lãng cao cao tự đại, thật sự là thèm đòn.

Anh thuận thế đứng lên.

Ngô Lãng trên mặt lúc xanh lúc đỏ, xám xịt mà bò dậy, tách đám người ra chuẩn bị rời đi.

Một bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng chặn đường hắn:" Anh ở trên diễn đàn bôi nhọ tôi và Lục học trưởng, chẳng lẽ không có một lời xin lỗi?"

Tô Diệc lưng thẳng tắp, cằm hơi ngước lên, giọng nói trong trẻo, khí thế mười phần.

Ngô Lãng vịt chết mỏ vẫn còn cứng tự biện giải:" Các người sáng sớm đi ra từ một tiểu khu, chẳng lẽ không phải sống chung?"

"Ha ha ha, theo như cậu nói, không lẽ cứ từ một tiểu khu đi ra đều là sống chung? Lại nói thêm, cho dù chúng tôi ở chung, một không phạm pháp, hai không ảnh hưởng đến nội quy của trường, cùng cậu có liên quan quái gì? Cậu tùy tiện phát ngôn hãm hại người khác, tôi có thể kiện cậu đấy"

Nói xong, cô đem hình trong điện thoại đến trước mặt Ngô Lãng.

Ngô Lãng sắc mặt không còn chút máu, môi mấp máy một hồi, rốt cuộc nói câu: "Tôi xin lỗi", thanh âm như muỗi.

Tô Diệc:" Tôi không nghe thấy"

" Tôi xin lỗi "Ngô Lãng lớn tiếng nói, trên mặt rốt cục không chống đỡ được, giơ tay đỡ mặt đi ra ngoài, đám người nhường cho hắn một lối đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Diệc: Em mời anh ăn.

Lục Giam: Ngày khác đi

< Tự hiểu sai nghĩa nhé (#^.^#) >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui