Nam Thần Hoàn Mỹ



Lục Tùng đầu tóc hoa râm, sắc mặt nhuận hồng, ánh mắt sáng ngời, tinh thần khỏe mạnh. Mặc bộ dồ Thái Cực quyền bằng lụa, trong tay xách lồng chim, Tam Béo luôn tràn đầy tinh lực lại hiếm khi mà đang ngủ.

Trong lòng Tô Diệc chợt khổ, sao lại gặp phải chuyện này chứ. Cô cũng không biết đầu óc mình như thế nào, đột nhiên khom lưng mà hô một tiếng:" Chào ông ạ."

Tư thế vài phần giống như con nợ gặp đại ca xã hội đen.

Lục Giam trán treo đầy hắc tuyến. Anh vội vàng đưa đồ vật quý giá trong tay cho ông nội nhìn:" Ông, Tô Diệc nghe nói ông thích ăn tương giò, vừa lúc chúng con Thiên Phúc Hào mua cho ông, còn có bánh đậu tô,....."

Ánh mắt Lục Tùng ở trên người Tô Diệc đánh giá một vòng, biểu tình trên mặt không có gì biến hóa, rất có cảm giác không giận nhưng vẫn uy vũ.

Ông nhìn Tô Diệc gật gật đầu, nói hai chữ:" Tới đây." Liền đem lồng chim đi ở phía trước.

Tô Diệc nhăn mặt giống như cái bánh bao, hết sức lực hỏi Lục Giam:"Làm sao bây giờ đây?"

Lục Giam cười lắc đầu: "Không có việc gì."

Lại đi thêm 20m, cuối cùng bọn họ dừng trước dừng lại trước một khu nhà có cánh cổng màu đen.

Theo cánh cửa mở ra, đập vào mắt là một phần sân trống trải, ở giữa là một hòn núi giả màu trắng được xếp bằng đá Thái Hồ.

Trong viện có mấy bụi trúc tùng, giàn hoa, bàn ghế đá, cây bạch quả so với mái hiên còn cao hơn, hoa súng Thanh Hoa,.....Ngôi nhà có hơi thở rất ấm áp, nhưng lại có phong cách rừng núi u tịch.

Tô Diệc là một bộ dáng ngốc ngốc mà há miệng kinh ngạc.

Nghe được động tĩnh, bà nội của Lục Giam là Thẩm Minh Khỉ đi ra.

Lục Giam nắm tay Tô Diệc đi lên trước vài bước, "Bà, đây là Tô Diệc." Anh giới thiệu.

Tô Diệc thu suy nghĩ lại, cười đến sáng lạn, ngọt ngào mà kêu bà " Chào bà ạ."

Thẩm Minh Khỉ cười đáp ứng. Bà nắm tay Tô Diệc, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều nhìn qua. Khen nói:" Được được được, thật là xinh đẹp lại ngoan ngoãn, so với ảnh chụp còn xinh hơn, Tiểu Giam ánh mắt không tồi nha."


Thẩm Minh Khỉ tuy đã hơn 60 tuổi, nhưng nhìn thoạt qua chỉ có hơn 50, mặt mũi so với hai anh em Lục Giam có phần tương tự, có thể thấy được bà lúc trẻ cũng là một mỹ nữ không hơn không kém.

Tại nhà chính uống trà.

"Đây là trà quế hoa Long Tĩnh do chính tay bà nội làm, em nếm thử xem." Lục Giam nói.

Tô Diệc bưng chén sứ Thanh Hoa lên, màu nước trà vàng tinh khiết, những phiến lá xanh chìm nổi, hương ngọt ngào của hoa quế lan tỏa trong không trung.

Cô uống một ngụm, gật đầu khen:" Đây là lần đầu tiên con được uống, thật độc đáo a."

Thẩm Minh Khỉ liền nói:" Ông của con không thích uống cái này, chỉ thích trà còn xanh."

Lục Học Tùng buông chén trà:" Mỗi trà sẽ có những bản tính khác nhau, có cái cũng là pha trộn lẫn tạp chất ở giữa, tổng lại cũng sẽ thiếu đi thuần túy."

Chờ thời điểm Lục Học Tùng nói chuyện cùng Lục Giam, Tô Diệc lúc này mới có cơ hội đánh giá căn phòng này.

Khắp nơi đều là thuần một màu sắc gỗ đỏ, trên bàn trà là mùi hương của hoa chi sơn(*), ở góc tường lập lòe màu xanh tươi của loại cây quý, gần cửa sổ có một hồ cá thủy tinh, toàn bộ trong nhà đều rất có sức sống. Phía đông phòng chính được ngăn cách với hai căn phòng khác bằng những đồ trang trí quý giá, ở phía tây thì có tám chiếc bình lưu ly cảnh sơn thủy,..... Đơn giản nhưng không kém phần xa hoa.

Tô Diệc líu lưỡi. Nhà chính của Lục gia là một đại tứ hợp viện ngay ngắn không nói, vậy mà vị trí địa lý cũng thật tốt, chỉ cần đi 1 km đã đến phố Trường An. Ở cái kinh thành tấc đất tấc vàng, diện tích này, vị trí này, bài trí này, không cần làm gì, cũng đủ làm tiểu tâm can cô run rẩy.

Uống trà xong, hai người họ Lục muốn đánh cờ vây, Thẩm Minh Khỉ đứng lên chuẩn bị cơm trưa, Tô Diệc cũng liền đi theo vào phòng bếp.

Trong căn phòng bếp hiện đại đã bày đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, Tô Diệc thật ngại ngùng:" Thật làm phiền bà quá ạ."

"Làm cơm thôi mà, không mệt, hơn nữa ông của các con cũng thích ăn cơm bà nấu."

Thấy Tô Diệc rửa tay muốn hỗ trợ, Thẩm Minh Khỉ đè lại:" Không cần không cần, con là khách, hôm nay lần đầu tiên đến, con đi bồi hai ông cháu họ, hoặc là đi dạo xung quanh đi."

Nghe vậy, Tô Diệc cũng không làm gì, cô liền đứng một bên:" Con không chơi cờ, xem cũng không hiểu. Con muốn ở đây xem, có thể trộm vài chiêu a."

"Được, hai bà cháu ta tán gẫu." Thẩm Minh Khỉ đem thịt ba chỉ thái ra rồi đặt vào chảo rán:" Chúng ta hôm nay ăn mì trộn tương, Tiểu Giam thích ăn của bà làm."


Thẩm Minh Khỉ khi nói lông mày đều mang theo ý cười, làm người khác cảm thấy vô cùng thân thiết. Thấy tình cảnh trưởng bối hỏi mình đáp hoàn toàn không xảy ra, vốn ban đầu Tô Diệc còn khẩn trương, dần dần loại cảm xúc ấy biến mất từ lúc nào không rõ.

Thẩm Minh Khỉ một bên không ngừng đảo xào tương để không bị cháy, một bên truyền kinh nghiệm cho Tô Diệc:" Bà đều là hai phần ba tương đậu nành, một phần ba tương ngọt. Ông con ăn theo thời tiết, trời lạnh thì ăn đồ nóng, trời nóng ăn đồ lạnh. Đậu giá là phải ngắt đầu bỏ đuôi, ngâm củ cải vào nước, giã nhuyễn tỏi, dưa chuột cùng rau hẹ phải thái ra."

Tô Diệc nghe mà liên tục gật đầu.

Cơm trưa đặt trên bàn, tôm to luộc, cá hấp, chân giò, thịt đông lạnh,... Hơn nữa còn có một đĩa mỳ trộn tương to, tất cả bày thành một bàn lớn.

Thẩm Minh Khỉ tự mình lấy cho Tô Diệc một chén mì sợi:" Đây, nếm thử, xem có hợp khẩu vị không."

Tô Diệc đứng lên hai tay nhận lấy, ăn một ngụm, gật đầu:" Ăn rất ngon! So với quán lần trước Lục Giam mang con đi còn ngon hơn."

Tô Diệc dùng hành động chứng minh đây không chỉ là một lời khen, cô đem chén mì một hơi ăn sạch sẽ, còn liếm cái chén.

Thẩm Minh Khỉ cười đến híp mắt, bà vốn rất thích tiểu cô nương miệng to ăn nhiều thế này, huống chi đây còn là đứa bé mà cháu trai thích, đây đúng là một cô cháu dâu tương lai.

Lục Học Tùng nhìn thì nghiêm túc, nhưng với con cháu vẫn luôn rất thân thiết. Thẳng thắn mà nói, ông thấy tiểu cô nương này lớn lên rất xinh đẹp, tự nhiên mà hào phóng, người cũng đơn thuần, khó có được chính là còn tinh mắt. Bạn già của mình làm mì trộn tương, bất luận ở cái quán nào cũng không có được hương vị này, ông ăn cả đời cũng không chán.

Không khí một mảnh hòa hợp, Lục Giam yên lặng ở một bên ăn cơm, nghe bà thường thường cười nói, ngay cả người luôn " lúc ăn và ngủ không nói chuyện" cũng tựa hồ có chút phá vỡ. Không thể không nói, anh có chút bái phục bạn gái của mình.

Lục Học Tùng nhìn vòng cổ trên cổ Tô Diệc, hỏi:" Cái này là Tiểu Giam tặng cho con?"

"Đúng rồi ạ."

Lục Học Tùng lắc đầu, ghét bỏ nói:" Nó ánh mắt không được, con mang cái này cũng liền 50 phân, hồng ngọc đã ngày càng khô cạn, giá cả hồng ngọc tương lai khẳng định sẽ bùng nổ. Nó hẳn là cố tình chọn loại kim cương đắc như vậy, mới đảm bảo được tăng giá tiền thì sẽ tăng tác dụng."

Tô Diệc choáng váng:" Ông, ông, ông nói đây là kim cương thật?"

"Đương nhiên." Lục Học Tùng có điểm không cao hứng " Một thiên(*) cửa hàng châu báu của chúng ta không bao giờ bán đồ giả."


(*) Một ngàn.

Một thiên? Thời điểm Chu Kết Thu tái hôn chính là mua trang sức ở nhà anh. Hơn một trăm năm mở các cửa hàng, hơn một thiên châu báu sớm đã được dân chúng công nhận là tượng trưng cho dòng châu báu, cả mẫu thiết kế, chất lượng đều nổi tiếng. Chi nhánh rải rộng khắp cả nước, giá trị thị trường vượt hơn chục tỷ!

Tô Diệc cứng đờ mà xoay cổ. Cô từng nhớ Lục Giam từng nói trong nhà có hơn một ngàn cửa hàng châu báu, nguyên lai đều là thật! Thế nhưng cô vẫn luôn cho là anh khoác lác!!!

Liếc một cái như có như không, Tô Diệc lên mạng tra 50 phân kim cương đại khái là bao nhiêu tiền.

Kết quả làm cô hít hà một hơi, cô thế nhưng đem hơn 1 vạn trở thành một một khối đá đeo trên cổ.

Ngao, cô thật là có mắt như mù.

Sống bao lâu nay, bạn trái của cô không chỉ là đại soái ca học bá, còn là phú nhị đại!!!!

Ăn xong cơm trưa, hai vị lão gia đều có thói quen ngủ trưa, Tô Diệc vốn dĩ muốn cáo từ, Thẩm Minh Khỉ lại giữ cô lại:" Các con có bận gì sao, nếu không có việc gì thì ở lại chơi lâu một chút." Nói xong, bà lấy tay chỉ chỉ một căn phòng phía tây:"Hai anh em Tiểu Giam từ nhỏ là ở căn phòng này, hai đứa bọn nó còn lưu lại không ít đồ vật, bà vẫn còn giữ, con nếu là không mệt, thì đi dạo coi thử xem. Phòng cũng đã được dọn, nếu mệt có thể nằm nghỉ một lát."

Tô Diệc nghĩ hai vị lão gia bình thường cũng không có người bồi, hẳn là rất tịch mịch, vì thế đáp ứng.

Đợi Thẩm Minh Khỉ trở về phòng, Tô Diệc kéo Lục Giam đang ăn nho:" Cái này bao nhiêu tiền?"

Lục Giam liếc cô một cái:" Không quý lắm, anh tìm người lấy chiết khấu của ba anh làm."

Tô Diệc cảm thấy đồ này có chút phỏng tay, muốn lấy xuống:"Đồ này quá quý trọng, em không thể lấy, nếu lỡ hai chúng ta chia tay...."

Lời còn chưa dứt, Lục Giam đã hôn lên môi cô, nhẹ áp nghiền lên một chút, anh liền trừng phạt mà cắn môi cô.

"Không được nói bậy."

"Nhưng là...."

Lục Giam dùng ngón trỏ đè trên môi cô,chạm chạm, cảm xúc mềm mại làm trong lòng anh phát ngứa.

"Cái này không phải dùng tiền của ba mẹ anh cấp mua. Anh năm cao trung có sáng tác một ca khúc cho một công ty điện ảnh, được một ít tiền bản quyền. Cho nên vòng cổ là dùng tiền tích góp của anh mua. Như thế em cũng không nhận sao?"

Tô Diệc ngẩng đầu, không chớp mắt mà nhìn anh, lông mi dài khẽ run. Hơn nửa ngày, cô nhón chân, chủ động hôn lên môi anh một chút:" Anh như thế nào lại tốt như vậy!" Cảm nhận được Lục Giam hết mực yêu mình, trong lòng vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc, còn có điểm sợ hãi lo mất đi, không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

"Cô ngốc. Không đối tốt với em thì anh đối tốt với ai?" Hơi thở cô nóng rực mê người phả vào mặt anh, làm cho tâm Lục Giam đều hóa thành nước. Anh nâng tay trái lên xoa gương mặt cô, nhẹ nhàng ở bên môi cô vuốt ve.


"Ha ha!" Tô Diệc nhịn không được cười.

Lục Giam nhân cơ hội này nâng cằm cô lên, nhanh chóng thâm nhập vào miệng cô, nhấm nháp đi tư vị ngọt ngào kia.

Nhưng mà màn hạnh phúc này nhanh chóng bị tiếng kêu cao vút của Tam Béo đánh vỡ.

Tô Diệc hoảng sợ, chột dạ mà tránh khỏi cái ôm của anh, hướng bên cạnh thoát ra.

Tam Béo đắc ý mà đứng ở hoành côn thượng(*), tựa như rất hài lòng với phản ứng của bọn họ.

(*)cái cây để chim đứng trong lồng.

Mặt Lục Giam âm u, anh vào nhà lấy một ít hạt thông, sau đó cầm lấy một hạt quơ quơ trước mặt Tam Béo. Tam Béo giống như lúc bình thường, mắt nhỏ nhìn chằm chằm hạt thông, lấy lòng kêu:" Lục Giam thật tốt, Lục Giam thật tốt."

Lục Giam cười nhạo một tiếng, mặc kệ Tam Béo lấy lòng như thế nào, đem hạt thông chính mình ăn từng hạt từng hạt, một bên còn nói:" Thật ngon."

Tam Béo làm sao chịu được, nôn nóng mà chạy trên hoành côn thượng, tiếp tục kêu to:" Lục Giam thật tốt!!"

Thấy Lục Giam không dao động, không có ý tứ cho nó, dưới tình thế cấp bách, nó chuyển hướng sang Tô Diệc cầu xin giúp đỡ:" Tô Diệc thật đáng yêu, Tô Diệc thật đáng yêu."

Tô Diệc nhìn đôi mắt đáng thương của nó, trong nháy mắt liền bại trận, cô túm túm cánh tay Lục Giam:" Anh cho nó ăn đi, chốc nữa đánh thức ông bà đấy"

Lục Giam cầm một hạt cuối cùng, cảnh cáo nó:" Về sau còn dám chơi xấu, đừng hòng ăn hạt thông nữa." Nói xong đem hạt thông ném cho Tam Béo, Tam Béo nhanh nhẹn mà tiếp được, nhanh chóng nuốt xuống.

Sau đó nó vuốt móng ngựa(*) với Tô Diệc nói:" Tô Diệc đáng yêu nhất."

(*)nịnh nọt

Lại không nhìn Lục Giam, hẳn là biết nên hướng về ai mới có tác dụng.

Lục Giam:"....."

Tô Diệc cười ha ha:"Đúng là tiểu yêu tinh!"



(*) hoa chi sơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận