Lục Giam đem Tô Diệc vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó tìm khăn tay lau mặt cô.
Tô Diệc toàn bộ quá trình đều ngủ say, không nhúc nhích.
Khi cô ngủ, khóe mắt hơi đỏ lên, hai má ửng hồng, môi anh đào hơi chu lên, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Lục Giam hôn lên đôi mắt cô, trong lòng có điểm tiếc nuối mình không phải là cầm thú.
Anh đun nước sôi, sau đó lại bỏ thêm nước khoáng vào, thành một ly nước ấm không nóng không lạnh.
Trong mơ hồ, Tô Diệc cảm giác có người gọi tên cô.
Cô mở mắt, nhưng đại não còn chưa tỉnh táo. Nhìn đến trước mặt, Tô Diệc chớp chớp mắt, hóa ra trên đời còn có người có đôi mắt đẹp như vậy, giống như lúc ở nông thôn bà ngoại thường hay nói đôi mắt sáng như sao trời.
Tô Diệc mang theo vài phần si mê, ôm cổ người đấy, lưu manh nói:" Tiểu mỹ nhân, ngươi là đến thị tẩm sao? Đừng sợ, ta sẽ nhẹ một chút, không sao." (thề luôn:3)
Lục Giam:"....."
"Tiểu mỹ nhân, ngươi lớn lên thật đẹp, so với Mộ Dung Triệt, Thượng Quan Lâm Tiêu còn đẹp hơn." Ngón tay Tô Diệc đặt ở hầu kết nam nhân điểm điểm.
"Mộ Dung Triệt, Thượng Quan Lâm Tiêu là ai?" "Tiểu mỹ nhân" nhíu mày hỏi.
"Cũng giống như ngươi, bất quá bọn họ không đẹp bằng ngươi. Yên tâm, về sau ta nhất định sẽ sủng ngươi." Tô Diệc nhéo cằm anh, thực chắn chắn mà nói.
Trong tâm Lục Giam "cảm ơn"! Nha đầu nảy hẳn là đọc truyện hạn chế độ tuổi, còn là NP!
Anh cúi đầu cắn môi Tô Diệc. Vốn tưởng rằng chỉ đang trừng phạt cô, nhưng cơ thể dần biến đổi, cô gái dưới thân anh giống như là độc dược, một khi chạm đến anh đều mất đi bình tĩnh lúc trước. Anh hung hăng mà hôn cô, Tô Diệc lúc bắt đầu còn có thể phát ra thanh âm ô ô, sau đó liền không có động tĩnh. Lục Giam phát hiện có điểm không đúng, lui người ra, thấy cô hô hấp đã đều đều.
Lục Giam cười khổ lắc đầu, đắp chăn cho cô đàng hoàng. Lại để một ly nước ở đầu giường, lúc này mới tắm rửa tắt đèn nghỉ ngơi.
Nửa đêm bị người ta đánh thức:"Nước, nước, em muốn uống nước."
Lục Giam đứng dậy đưa nước cho cô.
Tô Diệc một hơi uống cạn, xoay người ngủ tiếp.
Lục Giam sợ một lát cô lại khát nước, đứng dậy đi rót ly nước ấm.
Một lần nữa nằm ở trên giường, Tô Diệc đôi mắt còn chưa mở, mơ mơ màng màng mà tiến vào lòng ngực anh, dịch tới dịch lui hơn nửa ngày mới tìm được vị trí thoải mái rồi lại ngủ.
Lục Giam trong lòng sôi trào.
Anh thầm mặc niệm: Người này nhất định ông trời giáng xuống hành hạ anh, làm anh mệt về cả tâm chí, về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất,.... Sau đó mới biết gian nan cực khổ với cuộc đời, có chết cũng mãn nguyện.
Không biết nghĩ nghĩ đến bao lâu, lúc vừa buồn ngủ lại bị cô đánh thức:" Nước, uống nước!"
Lục Giam đứng dậy rót nước cho cô.
Một buổi tối cứ lăn lộn như vậy.
- --------
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi. Tô Diệc một bên xoa huyệt Thái Dương, một bên ngáp dài mà ngồi dậy, ý thức rõ ràng chưa tỉnh hẳn. Cô duỗi cái eo lười, chiếc chăn màu trắng từ người cô rớt xuống đến hông.
Cô mơ mơ màng màng mà trợn mắt, đánh giá xung quanh một phen, đột nhiên chấn kinh.
"A!" Tô Diệc rốt cuộc trì độn mà sợ hãi hét lên một tiếng. Đây là ở đâu? Sao cô lại ngủ ở chỗ này?
Tô Diệc cố gắng bình tĩnh, dùng đại não nhớ lại tình huống ngày hôm qua. Cô cùng Lục Giam, Âu Dương Mỹ Mỹ và Tưởng Duyên bốn người từ rạp chiếu phim đi ra, sau đó đến tiệm thịt nướng ăn cơm, cô cùng Âu Dương Mỹ Mỹ uống không ít, sau đó......
Xảy ra chuyện gì nữa?!
Cô nhìn đến đầu giường, thấy điện thoại của Lục Giam, cho nên là anh mang cô đến đây?
Cô đột nhiên xốc chăn lên, thấy quần áo mình còn chỉnh tề, eo cũng không có cảm giác đau mỏi gì, vỗ vỗ ngực:"Còn ổn, còn ổn."
Tô Diệc biết Lục Giam là người đứng đắn, cô không sợ anh sẽ làm gì, cô sợ chính mình quá chén, đem chàng trai trong trắng người ta đùa giỡn! Như vậy gặp anh sẽ thật xấu hổ.
"Cái gì ổn?"
Tô Diệc theo tiếng nói nhìn qua, cùng tầm mắt người nói chuyện vừa vặn chạm nhau.
Lục Giam vừa tắm rửa xong, bên hông tùy ý quấn khăn, khăn tắm vừa thấp vừa lỏng lẻo, chỉ cần không cẩn thận liền rơi xuống.
Cô cũng không phải lần đầu thấy Lục Giam trần nửa người trên, nhưng vào lúc này, mọi thứ đều trở nên mãnh liệt hơn.
Đầu tóc Lục Giam còn ướt, nửa người trên cũng chưa khô, anh vừa đi vừa rũ, trước ngực có bọt nước theo động tác của anh chậm rãi chảy xuống, uốn lượn qua cơ bụng rồi biến mất ở xương hông(?).
Tô Diệc tự nghe được âm thanh nuốt nước miếng của chính mình. Cô nhanh chóng khụ một tiếng, đánh đòn phủ đầu:" Sao anh lại ở chỗ này? Sao lại thuê một căn phòng?"
Lục Giam cười hừ một tiếng:"Em đúng là không có lương tâm, cả một buổi tối vừa phải rót nước vừa làm gối ôm cho em, kết quả em lại hỏi anh vì sao?"
"Vậy cũng không cần là một cái giường tình nhân vậy chứ?" Nhìn ái muội không chịu được!
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi:"Tối hôm qua chúng ta chắc không làm cái gì đi?"
Kỳ thật là Tô Diệc sợ, sợ không biết cô có nhân lúc say làm loạn gì không.
"Làm hay không làm em còn không biết rõ?" Lục Giam đem áo thun trong lên người, tay đặt ở mép khăn tắm.
Tô Diệc lập tức che mắt lại, "Anh anh anh" nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh.
Lục Giam cười nhẹ ra tiếng.
Một lúc sau vang lên tiếng cài thắt lưng rất nhỏ, anh nói:"Được rồi."
Tô Diệc bỏ tay xuống, nhìn chàng trai thanh mát trước mắt, cứ bị động như vậy thì không cam lòng, miệng cô nhanh hơn não mà nói: "Nếu như đặc biệt yếu hay đặc biệt nhanh thì có khả năng không cảm nhận được." (ai hiểu chị ấy nói gì hôn:3)
Lời vừa nói ra cô liền hối hận.
Đặc biệt yếu, đặc biệt nhanh!
Có người nam nhân nào nghe xong mà không tự ái?
Quả nhiên, thành công làm Lục Giam đen mặt, nghiến răng nghiến lợi gọi cả họ lẫn tên cô:"Tô Diệc."
Tô Diệc biết mình lỡ lời, không dám lại khiêu khích, nhanh chóng trượt xuống giường, dán sát vào tường, xung quanh Lục Giam áp suất siêu thấp, chuẩn bị vượt qua anh chạy vào toilet.
Nhưng người con trai sớm đã thấy rõ ý đồ của cô, liền nhẹ nhàng xách cổ áo cô gái, hơi thô lỗ mà đem cô đẩy ngã.
Tô Diệc đá loạn xạ.
Lục Giam chặt chẽ mà cầm hai cổ chân mảnh khảnh của cô, áp thân người lên, hai chân chế trụ đầu gối cô, bắt lấy tay cô để qua đỉnh đầu.
Tô Diệc còn muốn giãy giụa, nhưng cả người không như bị nhúng thạch cao, không thể cử động.
"Anh làm gì?" Tô Diệc trừng anh.
"Làm cho em xem xem anh có đặc biệt yếu, đặc biệt nhanh không?" Nói xong, Lục Giam đưa một bàn tay ra, như muốn tháo thắt lưng vừa cài tốt.
Tô Diệc kinh hoảng mà xin tha:" Là em nói bậy, em nói bậy rồi!"
Lục Giam nhàn nhạt nhìn cô:" Em không thử thì sao biết được anh cùng Mộ Dung Triệt và Thượng Quan Lâm Tiêu ai mạnh nhất?"
Tô Diệc:"......"
Cả khuôn mặt cô đều đỏ lên, cô bày ra một gương mặt tươi cười còn khó coi hơn khóc, ngập ngừng nói:"Em sai rồi."
"Em thích xem truyện người lớn như vậy, hả?"
Tô Diệc giả chết tại chỗ.
Lục Giam lại không buông tha cô, cầm chặt tay cô hướng đến phần dưới thân của anh.
Tô Diệc gắt gao nhắm hai mắt, liều mạng muốn rút tay về, khi đụng tới thắt lưng lạnh lẽo, cô buông vũ khí đầu hàng, kêu to:"Không nhìn, không bao giờ nhìn."
Lục Giam cũng không lập tức buông cô ra, mà là đem cô hôn hôn một chút, sau đó mới đứng lên.
Tô Diệc lúc này cũng không dám nhìn trực diện anh, nhanh chóng ngồi dậy, vừa chịu đựng mông bị đau lúc nãy va chạm mà vọt vào toilet.
Tô Diệc cùng Lục Giam một trước một sau bước ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống dưới lầu khách sạn ăn bữa sáng. Tưởng Duyên từ phòng bên cạnh đi ra, anh ta ăn mặc nhăn nheo, tóc rối loạn, đỉnh đầu có vài lọn tóc không an phận mà chỉa cao, theo bước chân lắc lư.
Tầm mắt ba người chạm nhau, Tô Diệc hóa đá tại chỗ mấy giây, sau đó vội vàng giải thích:"Không phải như anh tưởng đâu."
Tưởng Duyên thái độ an tĩnh khác thường, gật gật đầu nói:"Đi ăn sáng thôi."
Tô Diệc lấy điện thoại ra, "Từ từ, em gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ, nói chúng ta chờ cô ấy ở nhà ăn."
Tưởng Duyên:"Không cần, cô ấy đã đi rồi." Nói xong, nhìn ánh mắt trong suốt của Tô Diệc, hai mắt anh ta có chút chột dạ:" Anh đã gửi tin nhắn cho cô ấy."
Tô Diệc nga một tiếng,cũng không nghĩ nhiều.
Lục Giam nhìn Tưởng Duyên, lông mày nhọn lên, đột nhiên có chút sáng tỏ.
Ba người ngồi ăn cùng một bàn.
Tô Diệc đi lấy thức ăn, Lục Giam một bên ung dung thong thả lột vỏ trứng luột, một bên dùng ánh mắt đánh giá Tưởng Duyên.
Tưởng Duyên bị anh nhìn đến có chút không tự nhiên, đem cái muỗng buông xuống, khoanh hai tay trước ngực:"Cậu muốn nói cái gì?"
"Cầm thú!" Lục Giam môi khẽ mở, phun ra hai chữ.
Tưởng Duyên cả kinh, đại não không kịp hoạt động mà hỏi:"Cậu, cậu làm sao biết được?"
Lục Giam liếc những dấu ấn đỏ trên cổ anh ta.
Móa! Mắt người này cũng quá tinh ý rồi.
Nhưng tiện đà Tưởng Duyên cũng tự giễu mà cười cười, đúng vậy, anh ta không phải là cầm thú sao?!
Tối hôm qua, anh ta đem Âu Dương Mỹ Mỹ đến phòng, cởi giày cho cô, đắp chăn đàng hoàng, đang muốn rời đi thì bị người ta ôm từ sau lưng.
Tưởng Duyên hoảng sợ, kéo tay cô đang gắt gao đặt trên eo mình ra, thấp giọng nói:" Âu Dương Mỹ Mỹ, em đừng như thế!"
Âu Dương Mỹ Mỹ giống như xà tinh, dính trên người anh ta, nước mắt rơi như mưa, nức nở nói:" Xin anh, đừng cự tuyệt em."
Nói xong, hôn lên môi anh.
Tưởng Duyên đầu óc trống rỗng, chờ khi anh ta phản ứng lại thì đã bị Âu Dương Mỹ Mỹ đẩy ngã trên giường.
Cô nàng áp sát trên người anh ta, đem môi anh đăng cắn chặt mở ra, cô giống như cô gái lạc trên sa mạc và tìm được ốc đảo, môi cô nàng uốn lượn đi xuống, tham lam trên người anh ra sức liếm mút.
Do đau đớn làm Tưởng Duyên phục hồi ý thức.
Anh gắt gao nắm bàn tay cô đang đặt trên bụng anh ta, Âu Dương Mỹ Mỹ dùng sức giãy giụa vài cái, lại không thành công.
Cô nàng không nói gì, khép nửa mắt lại, thút tha thút thít không như mưa.
Từng giọt nước mắt rớt trên mặt, đôi mắt cùng môi Tưởng Duyên.
Tưởng Duyên không thể mở mắt, không thể mở miệng, bởi khắp nơi đều là nước mắt chua xót của cô.
Anh giơ tay xoa xoa gương mặt đẫm nước mắt, chỉ hỏi một câu:"Âu Dương Mỹ Mỹ, em có biết anh là ai không? "
Cô gật đầu:"Tưởng Duyên."
"Em sẽ hối hận." Anh lại nói.
Âu Dương Mỹ Mỹ mạnh mẽ lắc đầu.
Bàn tay nắm chặt tay cô rốt cuộc cũng từ từ buông ra.
................
Buổi sáng khi Tưởng Duyên tỉnh lại, bên cạnh đã rỗng tuếch.
Anh ta xoa xoa mặt, xốc chăn lên, ánh mắt dừng trên dấu đỏ sậm chói mắt trên khăn trải giường trắng.
Anh ta lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn:[ Em có ổn không? Sự việc ngày hôm qua, anh sẽ chịu trách nhiệm.]
Âu Dương Mỹ Mỹ:[ Em đã uống thuốc rồi, không cần chịu trách nhiệm.]
Tưởng Duyên:"...." Anh rất khó có thể hình dung tâm tình của mình lúc đấy, có hơi cảm thấy như ảo giác.