Hoàn cảnh gia đình Lý Cường không tốt, bởi vậy cậu trai này vô cùng tin tưởng vào câu nói ‘Thiên đạo thù cần’ (Trời sẽ ưu ái cho những người siêng năng), chỉ cần mình cố gắng, trong tương lai kiểu gì cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ ‘làm việc cật lực vẫn không đủ ăn’ của Thường Hạo.
Nhưng nhiều năm về sau, cậu ấy lại phải thất vọng rồi.
Bởi vì khi cậu ấy còn phải chen chúc ở tàu điện ngầm mỗi ngày làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, vì công việc với mức lương tám ngàn tệ, thì Thường Hạo đã trở về thủ đô, dễ dàng tìm được một công việc với đãi ngộ cả vạn đồng rồi.
Thời điểm Thường Hạo còn học đại học, cậu ấy vẫn luôn thích Trịnh Nghiên Nghiên cùng quê với hắn.
Mà một khi Thường Hạo đã thích thì chẳng kiêng nể gì.
Cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì vì Trịnh Nghiên Nghiên, bao gồm cả chuyện mà bản thân cậu ấy tự cho là lãng mạn như ngồi dưới lầu ký túc xá đánh đàn ghi ta.
Vấn đề là Trịnh Nghiên Nghiên chỉ cười nói vui vẻ với cậu ấy, nhưng chẳng làm gì khác hơn, không chủ động cũng không từ chối.
Thường Hạo thích Trịnh Nghiên Nghiên suốt bốn năm, không biết đã say bao nhiêu lần vì cô ấy, chỉ tiếc là sau này, cậu trai si tình kia vẫn không thể cùng cô ấy ở bên nhau.
Cậu ấy nghe theo sắp đặt của gia đình, cưới con gái của một ông chủ nhà xưởng tại thủ đô, cũng thuận tiện tiếp quản xưởng sản xuất da thuộc của bố vợ.
Ngày hôn lễ, Thường Hạo uống rất nhiều rượu.
Thật ra cậu ấy có mời Trịnh Nghiên Nghiên đến tham gia hôn lễ, chỉ tiếc là từ đầu đến cuối cô ấy đều không xuất hiện, chỉ nhờ Tô Tình đưa một chiếc phong bì đựng tiền mừng cho Thường Hạo.
Trên mặt viết: Chúc cậu hạnh phúc.
Khi Thường Hạo còn học đại học, cậu ấy đã làm đủ thứ chuyện nực cười, y như những tình tiết trong một bộ phim thanh xuân thường thấy đó, bao gồm đánh nhau, cãi cọ, mất mặt xấu hổ, mà vẫn cảm thấy tự hào.
Điều này khiến Lý Cường, người vẫn luôn coi thường cậu ấy, mỗi ngày đều cười vui chế giễu..
Mãi cho đến ngày Thường Hạo kết hôn, Lý Cường cũng không thèm đến, thậm chí còn không có quà cáp, phong bì.
Lý do rất đơn giản, sau này đôi bên không còn liên hệ nữa, chẳng cần thiết phải quan tâm đến mối quan hệ kiểu này.
Quá khứ như một làn khói, rõ ràng lúc trước đã từng phát sinh, nhưng hiện tại còn chưa xảy đến.
Thường Hạo đưa cho Lý Cường một điếu Huyên Hách Môn.
Hai mắt Lý Cường năm mười tám tuổi lập tức sáng lên: "Huyên Hách Môn! Vị được lắm đó."
"Ai da, cũng thường thôi!"
Thường Hạo và Lý Cường, rõ ràng đều chướng mắt nhau, nhưng có đôi khi, cả hai lại tốt với nhau như một đôi anh em ruột thịt.
Nhất là khi Thường Hạo nói, cậu ấy đã hẹn hai em gái trong nhóm tân sinh viên đi chơi bài poker rồi.
"Chốc nữa có làm gì không? Không làm gì thì cùng đi chơi, tôi đã xem ảnh của em gái này rồi, rất xinh đẹp." Thường Hạo nói xong, còn lấy chiếc điện thoại Samsung của mình ra cho Lý Cường xem ảnh.
"Chỉ có một cô này thôi à? Còn một người nữa đâu?"
“Tôi không quen cô kia.
Nhưng cô này cũng tới từ Bắc Kinh, tôi đã trò chuyện với cô ấy cả mấy tháng hè rồi, mới hẹn bọn họ đi đánh bài xong, cô ấy nói muốn dẫn bạn cùng phòng theo.
Cô gái này là người Từ Hoài.
A, đúng rồi, không phải Chu Dục Văn cũng là người Từ Hoài sao? Cậu đi gặp bọn họ với tôi đi." Thường Hạo nói.
Chính là thời điểm này.
Bạn cùng phòng của Trịnh Nghiên Nghiên chính là vợ cũ của Chu Dục Văn.
Lần đánh bài này cũng là nơi giấc mộng ấy bắt đầu.
Hai người cùng đến từ một nơi, dù suốt buổi đi chơi chỉ hàn huyên có mấy câu, nhưng về sau lại phát hiện, cả hai từng tham gia chung một kỳ thi nhỏ nào đó, lại học chung một khóa học nào đó.
Có thêm tầng quan hệ này, hai người đã nhanh chóng trở thành thân quen.
Cái gọi là đại học, không phải là ngẫu nhiên ngây người ở trong ký túc xá, chơi game cả ngày, rồi khi rảnh rỗi thì rủ em gái đã ước hẹn ở lớp bên cạnh ra ngoài đi dạo sao?
Cứ như vậy, hai người bọn họ nhanh chóng xác lập mối quan hệ.
Rồi bốn năm sau, trước sự chứng kiến của cha mẹ hai bên, bọn họ đã thành công bước vào lễ đường…
Không thể phủ nhận, Chu Dục Văn và Tô Tình đã có một khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào bên nhau.
Phải biết rằng, Tô Tình vốn là hoa khôi giảng đường thời đại học.
Cô không chỉ có dung mạo và vóc dáng xinh đẹp, còn có thành tích khá tốt, dù chưa tốt nghiệp đại học, đã nhận được không ít giải thưởng về thiết kế rồi.
Là bạn trai của Tô Tình, Chu Dục Văn luôn là đối tượng được hâm mộ trong lòng mọi người.
Nhất là Thường Hạo, cậu trai này rất ghen tị với Chu Dục Văn.
Cậu ấy theo đuổi Trịnh Nghiên Nghiên ròng rã bốn năm, nhưng đến cuối cùng, ngay cả chạm một cái cũng không được.
Vậy mà Chu Dục Văn và Tô Tình mới quen nhau ba tháng đã chính thức xác lập mối quan hệ rồi.
Như vậy, bảo sao cậu ta không tức?
Được rồi, khoảng thời gian yêu đương ở đại học rất ngọt ngào.
Nhưng mà hiện giờ, quá trình kia đã chuẩn bị lặp lại rồi…