Nam Thần Kêu Ngạo

Chu Nịnh Nịnh thật sự rất mệt mỏi, chính là kiểu toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, tối qua không biết bị anh hành hạ đến mấy giờ, đàn ông cuồng nhiệt khiến cô chống đỡ không nổi, cho đến buổi sáng, cảm giác căng đầy khó chịu đó vẫn còn tồn tại, ngủ muộn mà phải dậy sớm, còn hao phí thể lự như thế, thật sự là… Mệt chết cô rồi! A, cô ghét anh!
Trịnh Thiến Thiến ghé sát, cười tà ác bên tai cô: “Ha ha ha ha ha…”
Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt một hồi, ha ha cái cọng lông ấy! Đưa tay đẩy bạn học Thiến Thiến ra, tập trung tinh thần vào tiết học.
Bạn học Thiến Thiến lại ha ha hai tiếng, gặp ánh mắt thấy giáo quét tới mới vội vàng ngồi yên.
Tiết học buổi sáng kết thúc, gần như vừa hết giờ là điện thoại Chu Nịnh Nịnh vang lên, vừa nhìn đã thấy tên Lục Cận Thâm, không nghe!
“Tại sao không nghe điện thoại?” Bạn học Thiến Thiến đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh tiến đến gần.
“Không thích…” Chu Nịnh Nịnh có chút thẹn thùng, cô không thể nói bởi vì chuyện đó mà cô tức giận với bạn trai…
“Ha ha ha ha ha…” Bạn học Thiến Thiến lại phát ra tràn đầy cười thần bí.
“…” Ô ô, đáng ghét!
Điện thoại gọi tới lần thứ ba, Chu Nịnh Nịnh cuối cùng cũng mềm lòng, giọng nói lẩm bẩm: “Sao vậy…”
Lục Cận Thâm dừng một chút, hơi chột dạ thấp giọng hỏi: “Có khoẻ không?”
Sao lại hỏi vấn đề khó xử như vậy, Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt, cố ý vờ không hiểu: “Khoẻ cái gì, em không hiểu anh đang nói gì.”
Lục Cận Thâm cười bất đắc dĩ, có cảm giác gieo gió gặt bão, nịnh nọt thấp giọng dụ dỗ cô: “Tối nay anh đến thăm em, mang đồ ngọt cho em được không?”
Giọng nói ôn nhu như vậy, Chu Nịnh Nịnh cũng mềm lòng theo, người ta nói con gái vì yêu mà yếu đuối, quả thật đáy lòng anh cũng như cô, sau khi trải qua quan hệ thân mật, cách nói chuyện của bọn họ cũng thân mật hơn nhiều, cô nhỏ giọng lại: “Được…”
Nghe thấy giọng cô ngoan ngoãn mềm mại, Lục Cận Thâm yên lòng, lại dụ dỗ vài câu mới cúp điện thoại, Tô Gia Trạch đẩy cửa tiến vào vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt anh vẫn còn ôn nhu, vô lại vỗ tay phát ra tiếng: “Đúng rồi, sáng sớm hôm nay ở tầng hầm nhìn thấy cậu và Nịnh Nịnh tiểu thư, hóa ra đã trải qua lần đầu, chẳng trách tối qua không để ý đến mấy người chúng tôi.”
Lục Cận Thâm nhàn nhạt liếc anh một cái, lạnh giọng nói: “Trước khi vào phòng không biết gõ cửa sao?”
Tô Gia Trạch: “Nịnh Nịnh tiểu thư đâu có ở đây, tôi gõ cửa làm gì.”
Lục Cận Thâm liếc anh một cái: “Có chuyện gì?”
Tô Gia Trạch ném tấm thiệp mời màu đỏ trong tay xuống trước mặt Lục Cận Thâm, cười nói: “Hạ Tấn kết hôn, mùng tám tháng sau, hắn nói cậu có thể dẫn bạn gái theo, hắn gặp Nịnh Nịnh tiểu thư rồi à?”
Mùng tám tháng sau, còn đến gần một tháng, Tô Gia Trạch tràn đầy lòng tin.
Lục Cận Thâm nhàn nhạt liếc qua thiệp mời màu đỏ kia, gật đầu: “Gặp một lần rồi.”
Tô Gia Trạch đứng lên, nhướng mày cười: “Tôi sẽ nhanh chóng tranh thủ bắt Tiểu Mông lại, đến lúc đó cũng dẫn cô ấy đến, để cô ấy chiếu cố đóa hoa nhỏ nhà cậu một chút.”
Ha ha, đóa hoa nhỏ nhà anh tại sao phải cần người khác chiếu cố? Đâu phải anh không có ở đó! Lục Cận Thâm liếc anh một cái: “Nếu rảnh rỗi cậu có thể ra ngoài.”
Tô Gia Trạch tà ác cười: “Lục tổng, đã đến giờ cơm trưa, chẳng lẽ cậu ‘no bụng’ từ tối qua đến giờ sao? Ngay cả cơm cũng không cần ăn à?”
Ánh mắt đối phương lạnh lùng, lần này Tô Gia Trạch không sợ hãi chút nào, phát ra một tiếng cười khẽ, chậm chạp ra khỏi phòng làm việc.
Lục Cận Thâm xoay di động trong tay, đôi mắt thâm sâu tối tăm nhẹ nhàng híp lại, no bụng? Ai nói anh no rồi?

Buổi trưa, Chu Nịnh Nịnh, Tằng Tiểu Mông và Trịnh Thiến Thiến cùng nhau ăn cơm. Tằng Tiểu Mông thấy dáng vẻ Chu Nịnh Nịnh vùi đầu khổ sở ăn, ăn nhiều hơn trước, liếc nhìn Trịnh Thiến Thiến một cái, sau đó dùng khuỷu tay đụng Chu Nịnh Nịnh đang gặm bánh da lợn.
Đũa Chu Nịnh Nịnh run lên, bánh da lơn rớt xuống, văng một ít nước ăn, cô vội vã cúi đầu nhìn áo lông màu trắng của mình đã dính phải vài giọt vết bẩn màu vàng…
Tằng Tiểu Mông cũng nhìn thấy, sợ cô xù lông vội vàng nói trước: “Không sao không sao, lần sau chúng ta đi mua lại.”
Chu Nịnh Nịnh ai oán nhìn cô một cái: “Rất đắt đấy!”
Bạn học Thiến Thiến lại cười một tràn thần bí “Ha ha ha ha ha…”, sau đó nghiêm trang nói: “Nam thần nhà cậu là người giàu có, cậu phải có chút chuẩn bị ra dáng phu nhân giàu có được không? Một bộ quần áo thôi mà, kêu anh ấy mua hết áo lông ở tiệm đó cho cậu, à không, mua đứt cả căn tiệm kia mới không làm cậu thất vọng… Hiến thân à.”
Hiến thân… Chu Nịnh Nịnh đỏ bừng mặt, liếc các cô một cái, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
“Đúng rồi, tối hôm qua Mạnh Nghiên thấy cậu không trở về ký túc xá, không ngừng phê phán cậu đi chơi đêm, giọng nói chua chát, cũng không biết cô ta muốn làm lớn chuyện gì, sao không xem lại mỗi tháng cô ta về ngủ được bao nhiêu lần.” Trịnh Thiến Thiến cắn chiếc đũa nói.
“Vậy cậu nói thế nào?” Chu Nịnh Nịnh ngẩng đầu lên, bây giờ cô đã mặc kệ lời nói chua chát của Mạnh Nghiên rồi, chẳng qua ngoại trừ cuối tuần cô đều về ký túc xá nên cũng hiếu kỳ bọn họ nói gì.
Trịnh Thiến Thiến cười nói: “Đương nhiên là nói thật, nói cậu mừng sinh nhật cùng nam thần.”
Chu Nịnh Nịnh quýnh quáng: “Được rồi…”
Trịnh Thiến Thiến: “Không cần phải để ý cô ta nói gì, rõ ràng là đố kỵ với cậu, phải nói thật mới có thể bịt miệng của cô ta, tránh để cô ta lại bịa chuyện bậy.”
Chu Nịnh Nịnh im lặng, cho dù có nói thật… Cô ta cũng sẽ bịa chuyện bậy…
Sau khi trở lại ký túc xá, Chu Nịnh Nịnh lập tức chui lên giường ngủ bù, thật sự là buồn ngủ chết rồi.
Sau khi tỉnh lại tinh thần tốt lên rất nhiều, mở điện thoại di động ra nhìn nhìn, phát hiện có hai tin nhắn, đều là Lục Cận Thâm gửi tới.
Một cái là: “Buổi tối anh tan ca sớm đi đón em cùng ăn cơm, sau khi tan học đến cổng trường tìm anh.”
Có lẽ là quá lâu không thấy cô hồi âm, hơn mười phút sau lại gửi một cái: “Bảo bối, vẫn còn giận anh à?”
Bảo bối… Hình như tối qua anh cũng dụ dỗ cô như vậy, Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt, bình thường anh sẽ không thân mật như vậy, chỉ kêu “Nịnh Nịnh”, hơi giận lên thì kêu “Chu Nịnh Nịnh”.
Đáy lòng nảy sinh ngọt ngào, Chu Nịnh Nịnh cong cong khóe miệng, hồi âm: “Vừa rồi đang ngủ trưa, buổi tối gặp.”
Lục Cận Thâm đang họp nhìn thấy di động trên bàn chớp chớp, nhàn nhạt dặn dò vài câu, sau đó hỏi: “Còn vấn đề gì không?”
Tô Gia Trạch duỗi lưng một cái, khoát tay: “Có thể giải tán.”
Lục Cận Thâm cầm lấy di động trên bàn mở xem tin nhắn, nhàn nhạt giật giật khóe miệng, tâm trạng rất tốt.
Buổi chiều Lục Cận Thâm tan ca trước nửa tiếng, anh vừa nhấc một chân, Tô Gia Trạch cũng biến mất rồi.
Có vài nhân nhân viên kỹ thuật đưa mắt nhìn nhau, có người nói: “Gần đây Lục tổng cứ tan ca sớm mãi, mỗi lần tan ca trước đều bắt chúng ta theo dõi tiến độ, giống như Diêm vương đòi mạng vậy.”
“Đừng như vậy, Lục tổng rất vất vả chăm lo cho bạn gái nhỏ, hò hét nhiều lắm, người độc thân như chúng ta phải hiểu cho anh ấy.”
“Tôi vẫn có chỗ không hiểu, Lục tổng tan ca sớm coi như thôi, tại sao gần đây Tô tổng cũng tham gia náo nhiệt vậy?”
“Tô tổng trốn về sớm mà anh cũng không hiểu? Tám phần là do không chịu nổi cô đơn.”
“Ha ha ha ha ha!”
Chu Nịnh Nịnh tan học liền bảo Trịnh Thiến Thiến giúp cô mang đồ về phòng ngủ, tự mình đi đến cổng trường, cũng như trước kia, liếc mắt liền thấy anh đứng ở phía bên kia đương, nếu là bình thường cô nhất định sẽ vui mừng nhón chân lên vẫy tay về phía anh, để anh có thể tìm được cô bé nhỏ nhắn giữa đám đông.
Nhưng do cô còn có chút xấu hổ rầu rĩ nên không hoạt bát giống trước kia, Lục Cận Thâm đã thấy cô, băng qua đường cái đến bên cô, cúi đầu nhìn nhìn sắc mặt của cô, đã không còn vẻ mặt của buổi sáng, đưa tay nhẹ vuốt gương mặt của cô một cái, ôm lấy cô nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Ăn cơm ở nội thành không ngờ lại gặp được Hạ Tấn, hắn đứng bên cạnh một cô gái cao gầy xinh đẹp, Lục Cận Thâm lên tiếng chào , Chu Nịnh Nịnh cũng nhìn về đối phương cười.
Hạ Tấn nhìn nhìn Chu Nịnh Nịnh, nói với Lục Cận Thâm: “Lục tổng, đã nhận được thiệp mời của tôi chưa?”
Lục Cận Thâm: “Nhận được rồi.”
Hạ Tấn cười cười: “Đến lúc đó Lục tổng nhớ dẫn bạn gái theo.”
Lục Cận Thâm cũng cười: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Sau khi vào nhà hàng, Chu Nịnh Nịnh mới tò mò hỏi: “Thiệp mời gì thế?”
Lục Cận Thâm nhìn cô một cái, sau đó sờ sờ đầu của cô, nói: “Thiệp mời kết hôn.”
Chu Nịnh Nịnh “A” một tiếng, sau đó nói: “Vợ anh ấy thật xinh đẹp.”
Lục Cận Thâm rất ít khi nịnh nọt, chỉ là lúc cần thiết vẫn biết cách nói, ví dụ như hiện tại, anh vỗ vỗ đầu của cô, trong lời nói mang ý cười: “Vợ anh cũng rất đẹp, còn rất đáng yêu.”
Sau đó Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt cúi đầu xuống, ai, ai là vợ của anh chứ… (/▽╲ )
Lục Cận Thâm cười nhẹ, kêu nhân viên phục vụ tới gọi thức ăn.
– –
Thành phố B tháng mười một nhiệt độ đã xuống rất thấp, mùa thu lạnh lẽo chậm rãi đi qua, mùa đông cũng lặng lẽ tới.
Hôm nay là thứ sáu, bốn giờ chiều, Chu Nịnh Nịnh và Tằng Tiểu Mông cùng ra khỏi cổng trường, Chu Nịnh Nịnh muốn đến nhà bạn trai cùng nhau nấu cơm, Tằng Tiểu Mông thì muốn đi xe chùa.
Lục Cận Thâm nhìn thấy Tằng Tiểu Mông cùng tới, nói thẳng: “Bây giờ chúng tôi không trở về chung cư, còn có chuyện khác.”
Tằng Tiểu Mông hiểu rõ, gật đầu: “À, như vậy sao, vậy tôi gọi xe cũng được rồi.”
Lục Cận Thâm thản nhiên nhìn ra sau cô, nói: “Cô cũng không cần gọi xe.”
Đứng ở bên cạnh Lục Cận Thâm, Chu Nịnh Nịnh cũng nhìn về phía sau cô, sau đó cười cười: “Có người làm tài xế rồi.”
Tằng Tiểu Mông nhíu mày, không cần xoay người về phía sau cũng biết là Tô Gia Trạch lưu manh kia lại tới, người đàn ông này sao lại vướng víu như vậy chứ!
Quả nhiên, Tô Gia Trạch đã đi đến bên chỗ cô, đưa tay khoác lên vai cô, thở dài nói: “Tiểu Mông, xe bạn trai em đỗ hơn mười mét ở phía trước, thế mà em không nhìn tới, thật sự là quá tổn thương anh rồi.”
Tằng Tiểu Mông đập bàn tay đang quấy rối trên vai, nói: “Tôi không có bạn trai.”
Tô Gia Trạch lại khoác tay lên, ung dung nói: “Lần trước rõ ràng em đã nhận rồi, hai vị phía trước đều là nhân chứng, đừng có chơi xấu nhé.”
Tằng Tiểu Mông đang định phản bác, lại bị cánh tay người đàn ông dùng lực xoay người ôm lấy, lạnh lùng nói: “Đi, đến giờ hẹn hò rồi.”
Tằng Tiểu Mông: “…” Hẹn hò cái đầu anh ấy! Ai muốn hẹn hò với anh chứ!
Chu Nịnh Nịnh vòng quanh Lục Cận Thâm nửa vòng, từ bên trái đi qua bên phải, nhìn thấy Tiểu Mông đã bị Tô Gia Trạch nhét vào trong xe, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Tô Gia Trạch đúng là giống thổ phỉ, muốn ép buộc Tiểu Mông làm áp trại phu nhân của anh ta sao.”
Lục Cận Thâm nở nụ cười, vỗ đầu cô: “Lên xe đi, chúng ta cũng phải hẹn hò thôi.”
Hi hi hi, Chu Nịnh Nịnh vui tươi hớn hở cùng anh lên xe.
Cho đến khi…
Chu Nịnh Nịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nước sông lăn tăn theo gió, hôm nay nhiệt độ rất thấp, bờ sông chỉ có lẻ tẻ vài người đang đi lại, đầu tóc bị gió thổi rối bời luôn.
Trời lạnh như thế này, Lục Cận Thâm tuyệt đối không dẫn cô đến bờ sông tản bộ, chẳng lẽ là…
Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô nghiêng đầu nhìn gò má tuấn tú, căng thẳng: “Anh… Không phải dẫn em đi gặp ba mẹ anh chứ?”
Lục Cận Thâm nhếch nhếch môi cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô, nói: “Thông minh.”
“A a a a, tại sao anh lại không nói cho em biết trước…” Chu Nịnh Nịnh như muốn phát điên, gặp người nhà của anh anh, cô còn chưa chuẩn bị gì cả… Ô ô, cô cảm thấy mình bị lừa!
Lục Cận Thâm đã lái xe vào cửa chính giang cảnh khu biệt thự, anh nhẹ giọng trấn an cô: “Đừng khẩn trương, là do mẹ anh muốn gặp, đã thúc giục rất nhiều lần rồi, sớm muộn cũng phải gặp mặt mà, bây giờ xem như là làm quen trước thôi.”
Nói nghe thật nhẹ nhàng! Cô còn tưởng rằng anh thật sự dẫn cô đi hẹn hò chứ, đột nhiên lại đến gặp ba mẹ, có thể không khẩn trương sao?
Chu Nịnh Nịnh nhìn phía ngoài cửa sổ, một tòa biệt thự xa hoa, càng khẩn trương hơn, cô đang thâm nhập vào nhà giàu có sao? Không biết ba mẹ anh có thích cô hay không, nếu như không thì biết làm gì bây giờ…
Ôi, cô đưa tay vỗ xuống bờ vai của anh, vẻ mặt đau khổ nói: “Nhưng anh cần nói sớm cho em biết mới phải, như vậy em mới có thể chuẩn bị món quà gì đó, bây giờ chẳng có gì… Cứ tay không như vậy đi gặp trưởng bối, ấn tượng sẽ không tốt…”
Lục Cận Thâm cười bất đắc dĩ, nếu anh nói sớm, cô nhất định sẽ gắt gao ôm anh làm nũng, năn nỉ: “Lần sau hẵng đến nhé, lần sau được hay không?”
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được giọng nói và dáng vẻ của cô, anh hiểu rất rõ rồi.
Sau khi xe dừng lại, Lục Cận Thâm nghiêng đầu sang nhìn cô, thấy vẻ mặt cô khẩn trương có chút buồn cười, đưa tay nhéo khuôn mặt mềm nhũn của cô: “Yên tâm đi, anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, không cần lo lắng.”
Ô ô, Chu Nịnh Nịnh miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi…”
Sau khi xuống xe, Chu Nịnh Nịnh nhìn thoáng qua quần áo của mình, áo khoác là cái tuần trước Lục Cận Thâm dẫn cô đi dạo phố, do anh chọn, quần áo giày dép, từ đầu đến chân đều mua cho cô mấy bộ.
Bởi vì hôm nay định hẹn hò với anh, cô còn đặc biệt mặc bộ anh thích nhất, nhưng vấn đề là buổi trưa cô mới vừa cắt tóc, nhà tạo mẫu cắt tóc mái của cô quá ngắn…
Ô ô, giống như trái dưa hấu vậy.
Chu Nịnh Nịnh kéo vạt áo Lục Cận Thâm, nhỏ giọng hỏi: “Tóc mái của em có phải rất xấu không…”
Vấn đề này, lúc cắt tóc buổi trưa cô cũng đã gửi ảnh chụp cho anh rồi, câu hỏi giống y như trước, Lục Cận Thâm sờ sờ tóc mái trên trán cô, đáp án giống với buổi trưa: “Không xấu, rất đáng yêu.”
Chu Nịnh Nịnh an tâm một chút, lại hỏi: “Gia đình anh có đông không?”
Đại khái là do phim truyền hình bi kịch và tiểu thuyết ngược tâm ảnh hưởng, cô cảm thấy người giàu có đều xuất thân từ đại gia tộc, ba cô sáu dì bảy ông chú…
Lục Cận Thâm đi vòng qua cốp phía sau lấy hộp quà, Chu Nịnh Nịnh dính theo sau lưng anh, sau cửa đột nhiên thò ra một cái đầu nhỏ, hưng phấn gọi một tiếng: “Cô giáo Nịnh Nịnh!”
Chu Nịnh Nịnh quay đầu nhìn lại liền thấy Lục Hi Dịch chạy về phía cô, kể từ sau cuối tháng tám, cô chưa từng gặp lại cậu bé này, hình như thằng bé đã cao lên không ít, Chu Nịnh Nịnh nhếch miệng cười cười, đang định nói chuyện, lại nhìn thấy phía sau cửa có một người phụ nữ trung niên xem ra khoảng năm mươi tuổi bước ra, thoạt nhìn rất gần gũi.
Chu Nịnh Nịnh khép khoé miệng đang toe toét, xấu hổ cười cười, sau đó đưa tay kéo kéo vạt áo Lục Cận Thâm: Đây là mẹ anh sao? Phải không? Phải không?
Lục Cận Thâm đóng kín cốp phía sau, giương mắt nhìn một chút, sau đó dắt tay của cô đi lên phía trước, Lục Hi Dịch đã chạy đến trước mặt, tự động kéo tay Chu Nịnh Nịnh.
Đi tới cửa, Lục Cận Thâm nhìn thoáng qua Phùng Anh đang đứng đó, nói: “Nịnh Nịnh, đây là mẹ anh.”
Chu Nịnh Nịnh lập tức khôn khéo nói một cậu thật ngọt: “Bác gái, trông bác còn trẻ quá.”
Phùng Anh sớm đã xem qua ảnh chụp Chu Nịnh Nịnh, bộ dáng lanh lợi lại đáng yêu, nhìn cô bé ấy cười đến cong cả đôi mắt, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, kiểu tóc thật sự là rất dễ thương.
Phùng Anh không tự chủ đưa thay sờ sờ đầu của cô, cười ha hả nói: “Đứa nhỏ này miệng thật ngọt, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Chu Nịnh Nịnh có chút thụ sủng nhược kinh (1), tại sao ai cũng thích sờ đầu cô vậy chứ… (/▽╲ )
(1) Thụ sủng nhược kinh: Được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Đáy mắt Lục Cận Thâm mang ý cười, dắt cô đi vào.
Vào cửa, trên mặt đất sớm đã bày sẵn dép bông, Lục Cận Thâm đưa hộp quà lớn trên tay cho Phùng Anh.
Phùng Anh vừa nhìn, cho là Chu Nịnh Nịnh mua, vội vàng trách cứ anh: “Không phải đã nói rồi sao? Nịnh Nịnh còn là sinh viên, lúc đến đừng để con bé phải mua quà, chúng ta cũng không thiếu thứ gì.”
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy trong lòng ấm áp, còn có chút ngượng ngùng, bởi vì đồ không phải do cô mua, cô chủ động kéo tay Phùng Anh, đàng hoàng nói: “Bác ơi, quà không phải do con mua, là anh Thâm mua ạ.”
Khụ khụ, Phùng Anh vội vàng đổi giọng: “Đúng đúng đúng, nó mua là phải rồi, con còn là một sinh viên, không cần mua không cần mua.”
Chu Nịnh Nịnh lúng túng, đáy lòng căng thẳng đã tiêu tan không ít, bình thường nhìn anh lãnh đạm như vậy, còn tưởng rằng tính cách của ba mẹ anh chắc cũng không khác biệt lắm đâu, không ngờ…
Có phải giống như ba cô hay không, người càng già sẽ càng đáng yêu?
Đi vào phòng khách đã nhìn thấy ba người, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn tuổi tác không chênh lệch với ông Chu cho lắm, dáng vẻ thoạt nhìn rất nghiêm túc, còn có một đôi vợ chồng thái độ thân mật, người đàn ông có vẻ hơn Lục Cận Thâm mấy tuổi, có vài phần giống anh, người phụ nữ bụng nhô to như đã mang thai được 8 tháng, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Không đợi Lục Cận Thâm nói chuyện, Phùng Anh đã lần lượt giới thiệu cho Chu Nịnh Nịnh, Chu Nịnh Nịnh lanh lợi lần lượt chào người.
Mọi người cùng ngồi trên sofa trong phòng khách, Lục Hi Dịch tự hào mà nói: “Cô giáo Nịnh Nịnh, em chuẩn bị có em trai hoặc em gái rồi đó.”
Chu Nịnh Nịnh cười cười, hỏi cậu: “Em thích em trai hay là em gái?”
Lục Hi Dịch lén nhìn Lục Cận Chu, nhỏ giọng nói: “Em thích em trai, nhưng mà ba ba thích em gái.”
Mọi người nở nụ cười, Phùng Anh cũng nói: “Bác cũng vậy, hy vọng là cháu gái nhỏ.”
Chu Nịnh Nịnh suy nghĩ một chút, Lục Cận Thâm có hai người anh, vậy là mẹ của anh sinh được ba đứa con trai, có lẽ cũng muốn con gái nhỉ, đoán chừng lúc mang thai Lục Cận Thâm, bác ấy đã không ngừng cầu mong đó là con gái…
Lúc này, Phùng Anh lại kéo Chu Nịnh Nịnh nói: “Trước kia lúc bác mang thai A Thâm, đã liên tục hy vọng là con gái, ai biết lại sinh ra một thằng nhóc.”
Chu Nịnh Nịnh nhịn không được nở nụ cười, quả nhiên cô đoán đúng… Cô mở trừng hai mắt với Phùng Anh, tinh nghịch nói: “Sinh con trai mới tốt, nếu không làm sao con có bạn trai được? Con phải cám ơn bác nữa chứ.”
Phùng Anh ngẩn người, lập tức ha ha nở nụ cười: “Đúng đúng, sinh con trai cũng tốt, ba đứa con trai cưới về ba người con dâu, như vậy tính ra sinh con trai vẫn có lợi nhất.”
Lục Cận Thâm nén cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô.
Chu Nịnh Nịnh bị Phùng Anh nói đến có chút thẹn thùng, lời cô nói là thật nha, nếu như không có anh, cô không đến biết đến khi nào mình mới biết yêu nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, lúng túng cọ xát lòng bàn tay của anh, Lục Cận Thâm nhìn thấy mắt cô ướt át sáng trong, đáy mắt ôn nhu, đáy lòng mềm mại.
Ở lại Lục gia ăn cơm tối, lại ngồi ở phòng khách đến hơn tám giờ tối, Chu Nịnh Nịnh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc gần đi Lục ba ba lại nói với cô: “Sau này thường xuyên sang đây ăn cơm nhé.”
Chu Nịnh Nịnh có chút thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng gật đầu: “Vâng vâng.”
Phùng Anh kéo tay của cô, chụp vào tay cô một chiếc vòng ngọc, thân thiết nói: “Chiếc vòng này là lễ ra mắt bác tặng cho con.”
Lục Cận Thâm nhìn thoáng qua cái vòng ngọc kia, sờ sờ đầu của cô, nhắc nhở cô: “Nói cám ơn đi.”
Chu Nịnh Nịnh mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Cám ơn bác…”

Xe chậm rãi lái ra khu biệt thự, Chu Nịnh Nịnh tường tận xem xét chiếc vòng kia, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Hình như em thấy trên tay chị dâu cũng có chiếc vòng như vậy, không phải mẹ anh mua ba cái giống nhau, sau đó tặng hết cho con dâu chứ…”
Lục Cận Thâm cười cười, nói: “Phải, đây là lễ ra mắt bà đưa cho con dâu.”
Vậy là… Bây giờ cô đã bị đính ước rồisao? Không đúng… Cô đã bị người đàn ông này “đính ước” từ sớm rồi.
Lục Cận Thâm vẫn không muốn đưa cô về nhà, thật sự không muốn đưa cô về nhà, anh nhìn đồng hồ, tám giờ bốn mươi phút, không còn lâu lắm…
Dừng xe ở bờ sông, Lục Cận Thâm ngang nhiên quay sang kéo cả người cô ngồi lên chân mình.
Chu Nịnh Nịnh đột nhiên bị động tác của anh làm tim đập chậm vài nhịp, mặt trong nháy mắt đã hồng, anh, anh muốn làm gì…
Lục Cận Thâm chỉ muốn ôm cô thôi, nhưng buồng xe không rộng, ôm nhau hơi bất tiện.
Chu Nịnh Nịnh ngồi trên đùi anh, đôi mắt nhìn nhìn anh, lập tức cúi đầu, Lục Cận Thâm nở nụ cười, hôn lên môi của cô.
Trong buồng xe không khí trở nên nóng lên, Chu Nịnh Nịnh liền cho là anh muốn “hành quyết cô ngay tại chỗ”, co rút bàn tay nóng ran ra khỏi túi áo lông.
Anh tựa lên cổ cô điều chỉnh hô hấp, khàn khàn hỏi bên tai cô: “Đêm nay có thể không về nhà không?”
Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt xê dịch vị trí ở trên đùi anh… Phản ứng đã rất lớn rồi…
“Không được…”
Lục Cận Thâm sờ sờ lỗ tai của cô, thấp giọng: “Vậy sáng mai đến sớm một chút, chúng ta cùng nhau làm cơm trưa…”
Anh đang mời mọc sao, Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt, cùng nhau nấu xong cơm trưa rồi làm gì? Tuần trước cô đã lãnh hội qua… (/▽╲ )
Kể từ khi xảy ra quan hệ thân mật, những lần sau đó cô cũng không từ chối anh được, ví dụ như chủ nhật cô vốn phải về trường, kết quả lại trở thành ngủ ở nhà anh, sáng thứ hai anh mới đưa cô về trường học.
Lại ví dụ như, số lần bọn họ ở nhà nấu ăn ngày càng nhiều hơn trước kia… (*/w╲* )
Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt gật đầu: “Được…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui