Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần FULL


Lúc Tống Thanh Xuân đến Kim Lăng đã hơn tám giờ.
Vị trí là Tô Chi Niệm đặt, sáng nhắn tin cho cô đã báo ở phòng nào.
Đã ba tháng Tống Thanh Xuân không tới Kim Lăng, vừa bước tới đại sảnh thiếu chút nữa cô cho rằng mình đến nhầm chỗ.
Kim Lăng vừa mới sửa chữa, trước kia cũng đã nguy nga lộng lẫy khiến người ta nhìn mà líu cả lưỡi, bây giờ lại càng xoa hoa không gì sánh được.
Tống Thanh Xuân báo số phòng ở quầy lễ tân, bồi bàn nho nhã lễ phép dẫn cô lên lầu hai.
Tô Chi Niệm đặt phòng có cái tên đặc biệt lịch sự tao nhã - “Đình Mẫu Đơn,” hình như muốn làm nổi bật tên này, trước cửa còn cố ý đặt hai chậu hoa mẫu đơn.

Trong mùa đông lạnh có thể chăm sóc nở xinh đẹp ướt át như thế này, Kim Lăng quả thật đúng là tốn vốn đầu tư.
Bồi bàn dẫn Tống Thanh Xuân tới cửa rồi rời đi, Tống Thanh Xuân tự mình đẩy cửa vào, Tô Chi Niệm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ đặc thù ngồi đang trên chiếc ghế khắc hoa nghe điện thoại.
Tống Thanh Xuân đóng cửa, trước tiên nhìn quanh một vòng bên trong, mới bước chân đi tới trước bàn ăn.
Bên trong điều hòa nhiệt độ mở hơi cao, Tống Thanh Xuân vừa đi vào một phút đã nóng đổ mồ hôi trán.

Cô cởi áo khoác, cố gắng kéo chiếc ghế nặng trịch đối diện Tô Chi Niệm rồi ngồi xuống.
Chắc Tô Chi Niệm tới đây được một lúc rồi, trà trên mặt bàn đã lạnh.
Lúc cô ngồi xuống anh nghiêng đầu liếc cô một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Trong miệng là một đống từ ngữ buôn bán.
Thật ra lúc học đại học, Tống Mạnh Hoa muốn cô học quản lý kinh doanh, sau khi tốt nghiệp thì thuận thế tiến vào công ty Tống thị, giúp đỡ Tống Thừa.

Tiếc rằng cô thật sự không có hứng thú với mấy thứ kia, vừa nghe tới cái gì mà tỉ lệ phần trăm, cái gì mà doanh số lợi nhuận thì đầu óc căng hết cả lên.
Nhưng cũng may giọng Tô Chi Niệm mặc dù lạnh lùng nhưng âm sắc dễ nghe nên ngược lại trong lòng người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Tống Thanh Xuân yên lặng hiểu lòng người ngồi nghe một lát rồi quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Bên trong đèn mở rất sáng, cửa sổ biến thành gương, từ trên cửa sổ Tống Thanh Xuân có thể thấy rõ ràng rành mạch vẻ mặt của Tô Chi Niệm.
Khuôn mặt tinh tế, cánh mũi cao ngất, mái tóc cắt ngắn để lộ sự già dặn, dùng keo xịt tóc chải dựng lên, lộ ra trán rộng đầy đặn.

Trong phòng ngọn đèn màu vàng ấm dịu nhẹ, chiếu lên người anh khiến anh thoạt nhìn giống như một bức họa sau khi đã được chải chuốt chỉnh sửa.
May mắn anh chưa vào làng giải trí, nếu không bây giờ món thịt tươi ngon này đoán chừng phải khóc đến choáng váng đầu óc trong toilet rồi… Lúc Tống Thanh Xuân đang miên man suy nghĩ, Tô Chi Niệm chợt vươn ngón tay thon dài gõ lên bàn trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân vội vàng lấy lại tinh thần, thấy một tay Tô Chi Niệm đẩy thực đơn tới trước mặt cô.

Sau đó tiếp tục gõ nhẹ lên mặt bàn, ý bảo cô nhìn xem muốn ăn gì.

Sau đó liền dời tầm mắt đi tiếp tục nghe điện thoại, xem cô như người không khí.
Lúc đầu hẹn bảy giờ, đổi thành tám giờ, Tống Thanh Xuân vô cùng đói bụng.

Cô cầm thực đơn lên theo bản năng tìm món mình thích ăn, sau đó lúc nhìn thấy bảng giá, suýt chút nữa phun ra một câu thô tục.
Không chơi đùa thế này đâu, anh sửa sang thì sửa sang, vì sao còn điều chỉnh giá toàn bộ thức ăn lên tới 30%.
Tống Thanh Xuân âm thầm sờ bóp tiền của mình, sau đó chậm rãi khép thực đơn lại.
Cô quyết định không gọi món ăn, Tô Chi Niệm gọi gì thì cô ăn cái đó.

Dù sao cũng ít hơn so với hai người cùng gọi đồ ăn chứ? Có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui