Nam Thần Kiêu Ngạo

Trên thềm đá ven bờ sông có hai bóng người đang ngồi. Người đàn ông có sống lưng thật cao, thân hình thon dài, cô gái ôm chân mình lại thành con tôm, ngồi cạnh người đàn ông kia trông nhỏ bé vô cùng.

Chu Nịnh Nịnh lén lút liếc nhìn dáng vẻ rảnh rỗi lười biếng của người nào đó, ngồi trên thềm đá thôi cũng bày ra tư thế đẹp mắt đến vậy. Vốn đã hẹn nhau gặp mặt ngày mai, thế mà bây giờ lại ngồi cạnh nhau ngắm cảnh hóng gió ban đêm, cảm giác… Thật kì lạ.

Lục Cận Thâm ỷ vào ưu thế chiều cao, nhìn con tôm nhỏ bên cạnh, mọi động tác nhỏ của cô đều bị anh nhìn thấy hết. Bình thường gọi điện thoại không phải nói rất nhiều sao? Sao bây giờ lại yên lặng quá vậy?

Tầm mắt dời đến con chó, so với con thỏ kia, con chó này không giống như vật nuôi mà một cô gái sẽ thích, anh hỏi: “Nhà em có nuôi chó sao?”

Chu Nịnh Nịnh ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn anh, đáp: “Là chó nhà hàng xóm. Hôm qua tôi đã kể với anh về chuyện của chú Vương, chú đang nằm viện, Vượng Tài tạm thời ở nhà tôi.”

“Vượng Tài?” Anh lặp lại lần nữa. Vượng Tài nghe thấy có người gọi nó, cái đuôi đang rũ xuống đột nhiên vui sướng vẫy vẫy.

“Ừ, anh biết tại sao nó tên là Vượng Tài không?” Chu Nịnh Nịnh vuốt ve Vượng Tài.

Lục Cận Thâm nhìn cô, hỏi: “Tại sao?”

“Con gái chú Vương đã đi nước ngoài từ thời đại học đến bây giờ. Khi cô ấy vừa tốt nghiệp, công việc không được thuận lợi cho lắm. Chú Vương mua con chó này về, gọi nó là Vượng Tài, hi vọng công việc của con chú sẽ ngày càng thuận lợi hơn, bây giờ cô ấy đã là một người phụ nữ thành đạt rồi.” Giọng Chu Nịnh vang lên nhẹ nhàng, “Có cảm động không?”

Không hẳn là cảm động, chẳng qua giọng cô mềm nhũn khiến người ta nghe vào cũng cảm thấy đáy lòng mềm mại, đại khái có thể hiểu là tấm lòng của một người cha đối với con gái mình. Lục Cận Thâm thành thật đáp: “Một chút.”

Được rồi, một chút thì một chút. Chu Nịnh Nịnh vừa mới nói chuyện với chị Thiến xong, hai người lại là hàng xóm nhiều năm, cô có thể cảm động nhưng người khác thì không hẳn.

Điện thoại lại vang lên, Chu Nịnh Nịnh mở ra nhìn, là tin báo chuyển khoản từ chị Thiến, nội dung là: “Nịnh Nịnh, phiền em đi thăm bố của chị, mua chút đồ bổ cho ông ấy.”

Mấy năm nay chuyện này diễn ra cũng không ít, tiền mua đồ ăn cũng không có gì nhiều, nhưng lần nào chị cũng gửi số tiền rất lớn, cô từ chối không được, cuối cùng đành phải đưa hết tiền cho chú Vương.

“Mỗi tuần anh có về thăm cha mẹ không?” Chu Nịnh Nịnh nhớ đến khu biệt thự lúc nãy, cha mẹ của anh sống ở đây.


“Không thường xuyên. Mấy năm trước mỗi tuần về thăm một hai lần, hai ba năm nay… Một tháng về hai lần, không tính ngày nghỉ.” Lục Cận Thâm nhìn cô nói.

Quả nhiên, Chu Nịnh Nịnh tò mò ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Tại sao hai năm nay lại không về nhiều? Công việc quá bận rộn à?”

“Bận rộn công việc chỉ là một phần.” Lục Cận Thâm liếc nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói tiếp: “Bởi vì tôi chưa có bạn gái, cha mẹ sẽ thúc giục.”

Bị thúc giục nhiều lần, không biết làm gì thì chỉ có thể trốn đi.

Vậy anh bày tỏ đi, bày tỏ sẽ có bạn gái ngay. Chu Nịnh Nịnh nghiêng đầu cười đắc ý. 
Lục Cận Thâm cũng cười cười, không nói gì.

Ớ? Thời điểm này không phải là cơ hội tốt để bày tỏ sao? Chu Nịnh Nịnh nghi ngờ quay đầu lại, phát hiện đối phương không hề có ý định tỏ tình! Tại sao chứ?!!  ̄へ ̄

“Anh nên về nhà thăm cha mẹ, không nên lấy cớ là bận rộn công việc chứ.” Chu Nịnh Nịnh nói với vẻ mặt nghiêm túc, về nhà nhiều sẽ bị thúc giục, thúc đến mức anh phải tỏ tình ngay!

“Ừ, em nói rất đúng.” Lục Cận Thâm gật đầu đáp, nhìn cô cười rất khiêm tốn.

Chu Nịnh Nịnh ngẩn người, ngước đầu nhìn anh. Đèn đường lặng lẽ chiếu sáng trên đầu hai người, khi khuôn mặt anh được ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên, nét mặt khiến cô có cảm giác giống như anh đang thử mình.

Đáy lòng chợt mềm nhũn, cô quay mặt lại, nhìn ánh sáng hắt lên mặt sông, nhẹ giọng nói: “Trước kia khi vừa vào trung học, tôi thật sự rất muốn đi du học. Ba tôi hỏi sau này đi du học có bạn trai, kết hôn và sống luôn ở đó, có phải sẽ ít gặp ông hay không…”

Cô ôm đầu gối nhìn về phía mặt sông, giọng nói rất nhẹ nhàng, giọng nói lại hơi đứt quãng. Lục Cận Thâm lẳng lặng nhìn gò má trắng nõn xinh đẹp mang theo nét ngây thơ của cô, gió đêm thổi lên từng lọn tóc mềm mại, rất đáng yêu.

Cô nói: “Chúng ta là những đứa trẻ ngày càng khôn lớn, biết cách suy nghĩ trưởng thành hơn. Đó cũng là lúc cha mẹ ngày càng già đi, tính tình của họ sẽ càng giống những đứa trẻ. Nhưng chúng ta không thể đối xử với họ như những đứa trẻ vô tư lự, bởi vì họ sẽ không chạy theo ta để đòi kẹo, cũng không ỷ lại tất cả vào chúng ta, chuyện nào có thể chịu được thì sẽ tự mình gánh chịu, dần dần sẽ thành tốt khoe xấu che, có chuyện gì cũng giấu trong lòng…”

Chu Nịnh Nịnh là một người nhạy cảm, chuyện tối hôm qua đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với cô. Lúc ông Chu leo ban công bị trượt chân suýt ngã đã khiến cô sợ đến đứng tim. Nhìn thấy chú Vương bị bất tỉnh trong nhà, cộng thêm cuộc gọi vừa nãy của chị Thiến, càng khiến cô cảm nhận được nhiều đạo lý.


Cô giống như đang tự nói với chính mình, Lục Cận Thâm lại không đáp lời nào, khi dừng lại cô mới tự phát giác: Hình như vừa rồi mình đã nói nhảm…

Chu Nịnh Nịnh ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy hình như mình có hơi nhiều chuyện…

Ánh mắt Lục Cận Thâm hiện lên vẻ dịu dàng, khoé miệng mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.

Đáy lòng cảm thấy ấm áp, giống như anh vừa nhặt được một kho báu vô giá.

Yên lặng một lúc.

Gió thổi càng lúc càng mạnh, Chu Nịnh Nịnh không chịu nổi chà xát hai tay vào nhau, đột nhiên cảm thấy người con trai bên cạnh nhích lại gần hơn, nói: “Nịnh Nịnh.”

Tim cô đập “thình thịch thình thịch,” căng thẳng đến mức quên hết tất cả.

Bàn tay mạnh mẽ choàng lên vai cô, khiến đại não Chu Nịnh Nịnh hỗn loạn, cô ngây người ngẩng đầu nhìn anh. Nháy mắt một cái, lại nháy mắt thêm cái nữa, có cảm giác như một giọt nước lành lạnh bay vào mắt mình, cô ngơ ngác hỏi: “Có phải… Trời mưa rồi không?”

Lục Cận Thâm nhíu mày, là trời mưa, từng giọt từng giọt mưa nhỏ rơi xuống, cắt ngang hành động của người nào đó, bởi vì anh thấy trên mặt sông gợn nước càng lúc càng lớn nên đoán mưa phùn sắp trở thành cơn mưa lớn.

Kéo cô đứng dậy, nắm tay cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tôi đưa em về nhà.”

Chẳng lẽ lại để cô nghe lời thú nhận trong đêm đầy mưa đầy gió thế này ư? Chuyện này anh không làm được.

Chu Nịnh Nịnh ngơ ngác đuổi theo bước chân của anh, từng bước từng bước, trong lòng cảm thấy tiếc nuối: Làm sao đây… Trời mưa đột ngột quá… Nhưng cơn mưa phùn này cũng mang lại cảm giác lạ nha, thật lãng mạn nha… (/▽╲)

Chu Nịnh Nịnh dừng bước, không đi, không nói không rằng nhất quyết không đi.
Lục Cận Thâm cũng dừng lại, rũ mắt nhìn cô: “Sao vậy? Muốn tắm mưa à?”


Chu Nịnh Nịnh cắn môi, định nói là ở dưới mưa như thế này rất lãng mạn, một giây kế tiếp, mưa càng lúc càng to… ( ̄△ ̄; )

Giống như bị đưa vào tình huống khó xử không hề lãng mạn tí nào… Chu Nịnh Nịnh xấu hổ nói: “Đi nhanh thôi.”

Mưa càng rơi càng lớn, Lục Cận Thâm dường như ôm cả người Chu Nịnh Nịnh vào lòng, hai người bước đi rất nhanh, chạy theo sau là chú chó Vượng Tài đã hoàn toàn bị bỏ rơi…

Vào trong xe, người Chu Nịnh Nịnh chỉ bị ướt một phần nhỏ. Toàn bộ tấm lưng của Lục Cận Thâm lại ướt đẫm, áo sơ mi trắng dán chặt trên người anh, ẩn hiện bắp thịt cường tráng, thoạt nhìn qua cực kì quyến rũ.

Ho khan một tiếng, Chu Nịnh Nịnh vội vàng cúi đầu, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Anh có muốn về nhà thay quần áo không?”

“Không cần, hành lý vẫn ở trong cốp xe, để tôi đưa về em về trước.” Lục Cận Thâm nói ngắn gọn, rút mấy tờ giấy ra đưa cho cô, “Mau lau mặt đi.”

“Ừ… Vậy anh thay quần áo trước đi.” Chu Nịnh Nịnh cầm tay anh, trên người ướt nhẹp như thế, có đồ thì đương nhiên phải thay chứ.

Lục Cân Thậm nhướng mày nhìn cô, khẽ cười một tiếng: “Ừ.”

Một phút sau, Chu Nịnh Nịnh cúi đầu, mặt vừa đỏ vừa hồng, mưa rơi răng rắc lên cửa kính xe. Rõ ràng không phải ở trong hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, nhưng lỗ tai của cô lại như đang dựng lên, cô nghe rõ mồn một tiếng thay quần áo của người đàn ông ở phía sau luôn…

Hu hu, muốn đếm số cơ bụng của anh quá. (/▽╲)

Lục Cận Thâm chỉ thay mỗi cái áo sơ mi, nhanh chóng trở về ghế lái, nhét một cây dù vào tay Chu Nịnh Nịnh. Chu Nịnh Nịnh liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu xám tro trên người anh, mái tóc đen ngắn bị ướt một chút, nam thần nhà cô thật là đẹp trai! (*/w╲*)

Đột nhiên nhớ đến cái xe điện của mình vẫn còn đang tắm mưa… Cô hỏi Lục Cận Thâm phải làm sao bây giờ?

Lục Cận Thâm vừa đi xe vừa nói: “Cứ để chìa khoá xe lại cho tôi.”

“Được.” Chu Nịnh Nịnh yên tâm, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.

Vừa đến cổng khu nhà mình, Chu Nịnh Nịnh liền bảo muốn xuống xe. Lục Cận Thâm vốn định đưa cô đến dưới lầu, liếc nhìn ra cửa xe, mưa cũng không lớn lắm. Anh dừng xe ven đường, Chu Nịnh Nịnh cởi dây an toàn, vừa định xuống xe thì bị kéo lại. Tim cô lại đập “thình thịch thình thịch”, giọng nói trầm thấp nhắc nhở cô: “Chưa đưa chìa khoá xe.”


“Ừ ừ…” Chu Nịnh Nịnh vội vàng lục tìm chìa khoá trong túi của mình.

Chu Nịnh Nịnh cầm ô đứng bên đường vẫy tay với anh, Lục Cận Thâm cũng vẫy tay ý bảo cô mau vào nhà.

Buổi tối sau khi Chu Nịnh Nịnh tắm nước nóng xong, nằm lì trên giường gửi tin nhắn cho Lục Cận Thâm: “Anh đi xe được không? Tiểu Quy của tôi có đủ chỗ cho cặp chân dài của anh không?”

Lục Cận Thâm lại trả lời cô: “Sáng mai mười giờ rưỡi, tôi đến đón em.”

Á? Lại báo thời gian, Chu Nịnh Nịnh cười hì hì vui vẻ lăn lộn trên giường.

_______________

Sau khi mưa, khí trời hơi lành lạnh. Chu Nịnh Nịnh mặc một chiếc váy hoa có hoạ tiết bắt mắt, mang đôi giày cao gót chừng 5 – 6 cm. Thế cũng đủ rồi, ít nhất đứng cùng với người khác cô cũng không quá thấp.

Lúc đi đến cửa, Mạc Tú Trân nhìn lướt qua đôi chân trần của Chu Nịnh Nịnh, nhắc cô: “Bên ngoài đang lạnh đó.”

“Không lạnh đâu, con phải đi rồi, tạm biệt mẹ.” Chu Nịnh Nịnh mở cửa rồi rời đi.

Thấy anh đã đến, Chu Nịnh Nịnh bước nhanh đến, tâm trạng vừa hồi hộp vừa vui sướng.

Vừa lên xe, Chu Nịnh Nịnh liếc mắt thấy chỗ ngồi phía sau có một cái hộp xinh đẹp, đó là hộp hoa! Mấy ngày trước Trịnh Thiến Thiến trở về trên tay cũng cầm một chiếc hộp hoa.

Cái hộp này còn lớn hơn rất nhiều, đã vậy còn được bọc lụa cao cấp, trên mặt gắn một cái nơ nhỏ.

Có phải là quà của cô không? Muốn ôm cái hộp vào lòng quá đi!

Chu Nịnh Nịnh lén lút liếc nhìn người con trai bên cạnh, đưa ngón trỏ chỉ vào cái hộp, nhỏ giọng hỏi: “Cái hộp đó là cho tôi phải không?”

Nóng lòng thế sao? Lục Cận Thâm bật cười, ánh mắt đen thâm thuý nhìn cô, Chu Nịnh Nịnh vừa hỏi xong đã có chút hối hận, cảm thấy hình như đã bị anh đi guốc trong bụng, ngón tay cô chợt siết chặt lại.

“Cho bạn gái của anh.” Giọng anh trầm thấp tình tứ, mang theo sự vui thích rất dễ nhận ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận