“Phải phải, bà xã đại nhân nói phải!” Cha Cố Dữ vừa gật đầu vừa liên tục nói phải.
“Còn thất thần làm gì, nhanh dẫn con dâu vào trong nhà đi.” Mẹ Cố Dữ đứng dậy, liếc mắt nhìn chồng mình một cái, sau đó nắm tay Đường Du Nhiên nói: “Đi thôi, vào nhà với dì, dì lấy đồ ăn ngon cho cháu.”
“Cảm ơn dì!” Đường Du Nhiên nói với mẹ Cố Dữ.
“Ai da, cô bé này đúng là lễ phép, thực ngoan, không giống Tiểu Dữ nhà dì tí nào, từ sáng tới tối đều nghiêm mặt.” Mẹ Cố Dữ nghe Đường Du Nhiên nói xong, mặt lập tức cười nở hoa.
“…”
Cố Dữ mặc kệ bọn họ, lập tức đi vào trong nhà mình.
Mà phía sau cậu, cha mẹ cậu mỗi người một bên, nắm lấy tay Đường Du Nhiên, cười tít mắt đi vào trong nhà.
Tư thế này… Nhìn giống như là Cố Dữ tới làm khách, mà Đường Du Nhiên mới là con gái của bọn họ.
Sau khi vào nhà, mẹ Cố Dữ vội vàng lấy toàn bộ hoa quả, bánh ngọt, kẹo trong nhà ra đãi Đường Du Nhiên, cha Cố Dữ thì mở TV vừa hỏi Đường Du Nhiên muốn xem chương trình gì, vừa ấn điều khiển trong tay.
Cố Dữ đứng trong phòng khách, nhìn một màn trước mắt, chỉ cảm thấy mình… Giống như không khí.
“Vì sao Du Du lại muốn làm vợ Tiểu Dữ nhà chú vậy?” Cha Cố Dữ quay đầu, cười tít mắt hỏi Đường Du Nhiên: “Tính tình của tên nhóc kia không được tốt, bình thường luôn nghiêm mặt, nghe nói lớp cũ không có cô bé nào dám thích thằng bé đâu.”
“Bởi vì cậu ấy có ơn cứu mạng với cháu.” Vẻ mặt Đường Du Nhiên nghiêm túc trả lời.
“Ơn cứu mạng??” Cha mẹ Cố Dữ nhìn thoáng qua nhau, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Dạ.” Đường Du Nhiên dùng lực gật đầu nói: “Mẹ cháu nói, ơn cứu mạng là phải lấy thân báo đáp.”
“Phốc.” Lúc mẹ Cố Dữ nghe thấy câu này, không nhịn được bật cười, “Chuyện lấy thân báo đáp không thể hứa hẹn tùy tiện được, nhỡ đâu bộ dạng đối phương rất xấu thì sao??”
“Vậy thì nói, ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, kiếp sau mình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cậu!” Đường Du Nhiên nói.
“Ha ha ha ha…” Cha mẹ Cố Dữ nghe thấy câu này, thì cười to.
“Như vậy xem ra, may mà Tiểu Dữ nhà chúng ta không khó coi.” Mẹ Cố Dữ vừa nói vừa cười với cha Cố Dữ.
“Ừm, không phải vì bà xã đại nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn sao, con trai hoàn mỹ là nhờ gen di truyền của em cả!” Cha Cố Dữ giơ tay ôm mẹ Cố Dữ, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
“Ai da, đáng ghét, ở đây còn có bạn nhỏ đó.” Mẹ Cố Dữ giơ tay che mặt, thẹn thùng trừng cha Cố Dữ một cái.
Đường Du Nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nhắm mắt lại lớn tiếng nói: “Chú, dì, hai người yên tâm đi, vừa rồi cháu không nhìn thấy gì hết.”
“Đáng ghét…” Mẹ Cố Dữ nghe thấy những lời Đường Du Nhiên nói, mặt càng đỏ hơn.
“Không sao, thấy cũng không sao, Cố Dữ đều đã quen rồi.” Cha Cố Dữ giơ tay xoa đầu Đường Du Nhiên, vẻ mặt thản nhiên cười nói.
“A…” Đường Du Nhiên gật đầu, nhìn cha mẹ Cố Dữ, sau đó cô bé nói: “Đúng rồi, chú dì, hôm nay cháu tới, là có chuyện muốn hỏi hai người.”