Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

“Đúng rồi ạ, đậu phộng da hổ cũng là một món ăn trong Mãn Hán toàn tịch.” Đường Du Nhiên gật đầu, giọng nói thanh thúy bổ sung thêm một câu: “Đây là cha cháu nói.”

“Ừm, vậy thì cảm ơn cháu!” Cha Cố Dữ giơ tay sờ đầu Đường Du Nhiên, cười tít mắt nói.

Không lâu sau, mẹ Đường Du Nhiên tới nhà Cố Dữ đón cô bé.

Bởi vì hai nhà ở gần nhau, cho nên mẹ Đường Du Nhiên hẹn mẹ Cố Dữ sau này phải thường mang đứa bé đi chơi cùng.

Nhưng mãi đến khi Đường Du Nhiên rời khỏi nhà Cố Dữ, cô bé vẫn không thấy Cố Dữ đi từ trên tầng xuống.

Đợi Đường Du Nhiên rời đi, mẹ Cố Dữ ngồi ở trong phòng khách, thở dài một hơi.

Vẻ mặt cha Cố Dữ trầm trọng tiến về phía trước, giơ tay ôm lấy vai mẹ Cố Dữ, khẽ vỗ cô nói: “Đừng buồn, chắc chắn bệnh của Tiểu Dữ sẽ tốt hơn thôi.”


“Nhưng bác sĩ nói, khả năng chữa khỏi bệnh cho Tiểu Dữ rất thấp, nếu Tiểu Dữ nhà chúng ta thật sự sống không quá 20 tuổi… Phải làm sao bây giờ…” Mẹ Cố Dữ nói xong, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

“Sẽ không, em phải tin, y học đang không ngừng phát triển, có lẽ hôm nay là bệnh nan y, nói không chừng ngày mai sẽ có hi vọng chữa khỏi, đừng quá khó tiếp nhận, Tiểu Dữ nhà chúng ta ngoan như vậy, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Cha Cố Dữ ôm vai cô, an ủi.

Mẹ Cố Dữ giơ tay lấy một tờ giấy lau mặt, lau nước mắt, sau đó khẽ gật đầu.

Cố Dữ vốn đang định xuống lầu, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cậu lập tức dừng bước.

Sau khi chần chừ một lát, cậu quay đầu đi, quay trở về phòng mình lần nữa.

Sáng ngày hôm sau, cha Cố Dữ đang đứng ở cửa phòng khách thay giày, Cố Dữ đeo cặp sách chậm rãi đi từ trên tầng xuống.

“Tiểu Dữ con nhanh lên, nếu không nhanh lên, sẽ bị muộn mất.” Cha Cố Dữ đi giày xong, giơ tay sửa cổ áo sơ mi của mình, nhìn động tác của Cố Dữ quá chậm thì thúc giục.


“Con biết rồi…” Cố Dữ có chút không tình nguyện nhìn anh một cái, vừa quay đầu thì thấy túi đậu phộng da hổ đặt trên bàn trà phòng khách nhà mình.

Cái quỷ gì thế này... Sao thứ này lại xuất hiện trong nhà cậu?

Cố Dữ cau mày đi tới bên cạnh bàn trà, giơ tay xách nửa cân đậu phộng da hổ kia lên, hỏi cha mình: “Ở đâu ra vậy ạ?”

“Vợ con…” Cha Cố Dữ mới nói mấy chữ này, thì thấy vẻ mặt Cố Dữ thay đổi, vì thế vội vàng đổi cách nói: “Của bạn gái nhỏ tặng cho con.”

“Con không cần!” Vẻ mặt Cố Dữ ghét bỏ nhét nửa cân đậu phộng da hổ vào trong lòng cha mình nói: “Cha cầm đi!”

“Sao lại không cần, ăn rất ngon mà.” Cha Cố Dữ lấy một viên đậu phộng da hổ từ trong túi ra, nhét vào trong miệng mình nói: “Dù gì cũng là tâm ý của người ta.”

“Cha thích thì giữ lại cho cha ấy, dù sao con không cần thứ đó!” Cố Dữ không quay đầu lại lập tức vừa đi về phía cửa vừa nói: “Nhanh lên cha, con bị muộn rồi.”

“A, đứa nhỏ này rõ là…” Cha Cố Dữ nhìn bóng lưng nho nhỏ của Cố Dữ, không nhịn được lắc đầu, lẩm bẩm nửa câu sau: “Khó mà khiến người ta thích được.”

Sau khi đưa Cố Dữ tới nhà trẻ, cha Cố Dữ lái xe đi làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận