Editor: Ngàn Sao( Wattpad ngansao63)
_________
"Kỷ Hành."
Phong Thư Ngâm đứng cách Kỷ Hành ba mươi bước, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng gọi y.
Lúc này, hắn như hoàn toàn không nhìn thấy Dạ Liên Quang đứng cạnh Kỷ Hành, hắn như không nhìn thấy huynh đệ Ma tộc cách đó không xa, hắn như không thấy mặt đất đầy cỏ dại dưới chân..... Dường như cả thế giới của hắn đã chìm vào vực thẳm bóng tối, trước mắt chỉ có Kỷ Hành! Chỉ có Kỷ Hành là ánh sáng duy nhất có thể nhìn thấy, hơi ấm duy nhất có thể chạm vào, thu hút hắn, kẻ đi một mình trong bóng tối lạnh lẽo, y thu hút tất cả ánh nhìn của hắn và rồi bất giác đi về phía y......
Những cảm xúc đã im lặng suốt mười sáu năm dường như sôi sục trong tích tắc, ánh mắt hắn khóa chặt trên người Kỷ Hành, không hề muốn rời đi chút nào, như thể hắn nhìn y, cứ nhìn như thế thì sẽ có thể thu người vào trong mắt giấu đi, vĩnh viễn bảo vệ tình yêu này, không còn phải lo lắng biệt ly, không bao giờ thấp thỏm bất an nữa.
Tuy nhiên, ngay cả khi linh hồn hắn kêu gào tiến lên, cơ thể hắn khao khát được chạm vào, thế nhưng hắn vẫn kiềm chế trầm ổn đứng đó, cho đến khi người đàn ông đứng cách đó không xa nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: "Là tôi."
Hốc mắt Phong Thư Ngâm chợt hồng, cơ thể không kìm chế được lao về trước, ôm chặt người đó vào trong ngực! Sự va chạm giữa hai cơ thể rất rõ ràng và chân thực, từng hơi thở nhẹ nhàng và từng nhịp tim nhảy lên của đối phương giống như một sợi tơ dịu dàng quấn vào tai hắn, một lần rồi lại một lần khiến anh nhận ra rằng Kỷ Hành thực sự còn sống, có máu có thịt......
Nhìn Phong Thư Ngâm đột nhiên xuất hiện rồi ôm chằm lấy thanh niên, Tư Vô Đạo tức giận nói vơi huynh trưởng: "Rõ ràng là bọn họ không đặt ngài trong mắt, huynh trưởng, để ta đi giáo huấn bọn họ!"
Ma tộc đeo mặt nạ lắc đầu, ý bảo hắn không cần quan tâm.
Tư Vô Đạo khó hiểu hỏi: "Thế tên Dạ Liên Quang kia thì sao? Tiểu tử này trộm đồ của huynh trưởng, cũng mặc kệ sao?"
Nhưng huynh trưởng chỉ lắc đầu, nói: "Đi thôi!" Dứt lời, thân hình hắn tiêu tán như mây khói.
Tư Vô Đạo lạnh lùng trừng mắt nhìn Dạ Liên Quang, sau đó liếc nhìn hai người không coi ai ra gì đang ôm nhau, sau đó bất đắc dĩ rời đi theo huynh trưởng hắn.....
Phong Thư Ngâm đối với những chuyện này không mảy may để ý, hắn vùi mặt vào cổ Kỷ Hành, tham lam cùng quyến luyến hơi thở thuộc về Kỷ Hành, khi chóp mũi chạm vào động mạch ấm áp ở cổ, hắn thậm chí còn xúc động đến mức suýt chút nữa hốc mắt lại ươn ướt.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là dài đến một canh giờ hoặc ngắn đến mức chỉ là vài hơi thở thoáng qua, người mà hắn ôm chạt cuối cùng cũng nhúc nhích, hắn cảm thấy đối phương giơ tay đặt lên lưng hắn, vỗ nhẹ hai cái.
Thật là..... Vẫn giống như trước kia, vẫn nhu hòa, vẫn ấm áp như vậy.....
Đáy mắt Phong Thư Ngâm chợt lóe ý cười, hắn cử động ngón tay, dễ dàng móc vài sợi tóc của hai người họ, khiến chúng đan xen vào nhau.
Bằng cách này, hắn và Kỷ Hành cũng miễn cưỡng được coi là kết tóc se duyên đi!
(Truyện chỉ được đăng trên wattpad ngansao63)
Sau khi hai huynh đệ Ma tộc rời đi, Dạ Liên Quang cuối cùng cũng thả lỏng, hắn nhìn hai người dường như không có ý định tách ra, cuối cùng không nhịn được nói: "Đủ rồi mà! Hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp cũng không chê bẩn."
Kỷ hành cảm thấy Dạ Liên Quang nói đúng, nếu không phải một cặp, hai người ôm nhau lâu như vậy sẽ rất kì lạ. Vì vậy, y thoáng đẩy Phong Thư Ngâm ra, nói với hắn: "Đã lâu không gặp."
Phong Thư Ngâm xúc động thở dài, "Đúng vậy, mười sáu năm, quả nhiên là rất lâu." Hắn không biết rằng Kỷ Hành không có bất kì khái niệm thời gian nào về mười sáu năm đã trôi qua, hắn hỏi: "Đã nhiều năm như vậy, ngươi.... Ngươi sống thế nào?"
Hiện tại Phong Thư Ngâm và Kỷ Hành đứng rất gần nhau, thậm chí khi nói chuyện hơi thở của họ còn chạm vào khuôn mặt nhau, khoảng cách mơ hồ như vậy khiến người ta không nhịn được suy nghĩ miên man, nhưng Kỷ Hành vẫn không nhận ra. Y thậm chí còn không hiểu ánh mắt nóng bỏng và kiềm chế trong ánh mắt Phong Thư Ngâm có ý gì, khi nghe Phong Thư Ngâm hỏi, y nghiêm túc trả lời: "Tôi đã tu luyện dưới đáy Thiên Kim Phong, làm sạch thân thể."
Kỷ Hành đang nói về việc nâng cấp và bảo trì, mà Phong Thư Ngâm, người không biết thân phận thực sự của Kỷ Hành, tự nhiên mà hiểu sai. Nghe Kỷ Hành nói, trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập đau lòng và hối hận. Đau lòng là vì nhiều năm như vậy, không biết Kỷ Hành sống dưới đáy Thiên Kim Phong khó khăn đến nhường nào và hối hận vì nếu hắn sớm biết Kỷ Hành chưa chết, nếu hắn có thể không màng tất cả đào sâu hơn, nói không chừng nhiều năm trước hắn đã sớm cứu Kỷ Hành ra.
Hắn nhìn dáng vẻ không mấy thay đổi của Kỷ Hành so với mười sáu năm trước, cùng với hơi thở Trúc cơ đỉnh phong ẩn ẩn di chuyển trên người y, hắn có chút mất mát nói: "Có phải ngươi đang trách ta năm đó không nhảy xuống cứu ngươi không? Có phải ngươi oán ta tại sao không lưu lại ở Thiên Kim Phong chờ ngươi? Vì sao... Không tới tìm ta?" Vì sao rõ ràng đã gặp hắn ở cửa trấn Thanh Đồng, lại không gọi hắn? Vì sao có thể đi cùng một người xa lạ lâu như vậy, lại không muốn đến tìm hắn? Chỉ cần nghĩ có khả năng trong lòng Kỷ Hành đang oán trách hắn, tình nguyện đi cùng một người xa lạ cũng không muốn thấy hắn, ngực hắn liền quặn thắt một trận.
Kỷ Hành tất nhiên không thể hiểu được những rối rắm trong suy nghĩ của Phong Thư Ngâm, y nghe thấy điều này liền thành thật trả lời: "Tôi thấy cậu ở cửa trấn Thanh Đồng, nhưng cậu thay đổi nhiều quá, tôi không chắc."
Phong Thư Ngâm sững sờ, hắn nhìn Kỷ Hành và lặp lại: "Thay đổi quá nhiều?"
Kỷ Hành gật đầu nói: "Thực lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa...." Y so sánh chiều cao của Phong Thư Ngâm, tiếp tục nói: "Cao thêm hai tấc."
Phong Thư Ngâm không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy bèn ngây ngốc, phải mất một lúc lâu mới giật mình lại, hắn cúi đầu, bả vai không nhịn được mà run rẩy, đến khi ngẩng đầu lên, độ cong nơi khóe môi muốn áp cũng không áp nổi nữa, ngay cả khóe mắt và lông mày cũng đầy vui vẻ như sắp tràn ra. Hắn không khỏi nắm tay Kỷ Hành thì thầm: "Kỷ Hành, ta rất vui, thật sự rất vui...."
Mặc dù không biết tại sao Phong Thư Ngâm đột nhiên thấy vui vẻ, Kỷ Hành, người đã hình thành thói quen chăm sóc nhân loại, vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào tóc hắn, nhưng lần này y phát hiện ra một vấn đề. Y nhìn mái tóc của họ bằng một cách thần kì nào đó được thắt lại thành nút, không khỏi tự hỏi, "Sao nó lại bị rối?"
Phong Thư Ngâm khịt mũi ngạc nhiên, "Hả? Sao nó lại thắt thành nút thế này? Gỡ ra không dễ đâu!"
Kỷ Hành nói: "Không sao, tôi có thể gỡ......"
Tuy nhiên, Kỷ Hành không có cơ hội thực hiện, trước khi y nói xong, y đã nhìn thấy Phong Thư Ngâm tập trung linh lực ở đầu ngón tay rồi cắt đứt hai chùm tóc vướng vào nhau
Mái tóc mềm mại rơi xuống, được Phong Thư Ngâm nắm trong lòng bàn tay, hắn nắm chặt bó tóc, vẻ mặt không đổi: "Mái tóc đã cắt này không thể vứt tùy tiện, cho nên giao cho ta thì tốt hơn! Ta sẽ thay ngươi giữ gìn nó thật tốt." Nói xong không đợi Kỷ Hành đồng ý, hắn đã nhét bó tóc vào lòng ngực.
Kỷ Hành:......
Đó là ống làm mát của y. Bất quá nếu Phong Thư Ngâm muốn nó, liền cho hắn đi!
Chuyện này hai người đứng đối diện không nói gì, lại bị Dạ Liên Quang đứng một bên xem thành thâm tình nhìn nhau. Lúc trước Kỷ Hành bị Phong Thư Ngâm ôm nên không thấy động tác nhỏ của hắn, nhưng Dạ Liên Quang đã chứng kiến hết một màn tự biên tự diễn của Phong Thư Ngâm. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Không thể ngờ được đường đường là đệ tử thủ tịch của Kiếm Tông, vậy mà cũng sẽ làm ra mấy động tác như vậy sau lưng người khác."
Đệ tử thủ tich của Kiếm Tông vốn dĩ là Bùi Ngọc, nhưng mấy năm trước Bùi Ngọc đã kết đan thành công, được thăng lên làm trưởng lão, vị trí đệ tử thủ tịch đương nhiên rơi vào tay Phong Thư Ngâm đang nổi bật nhất lúc đó. Nghe vậy Phong Thư Ngâm không chút yếu thế đáp trả, " Ta cũng không ngờ được đường đường là đệ tử chưởng môn Thiên Công môn, cư nhiên có thể tự ý đem phương pháp chế tạo súng linh lực tiết lộ với người ngoài."
"Ngươi...." Dạ Liên Quang nghẹn họng, hắn không thèm để ý đến Phong Thư Ngâm nữa, mà nhìn Kỷ Hành nói: "Kỷ Hành, ta chân thành mời ngươi đến Thiên Công môn. Tuy rằng ta đã nói dối ngươi, nhưng ta có thể ở chỗ này lấy tâm ma ra thề, ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi với ngươi." Ánh mắt hắn khẩn cẩu, "Kỷ Hành, ta đảm bảo, chỉ là đi một chuyến mà thôi, nếu ngươi không muốn lưu lại.... " Hắn cắn răng nói, "Nếu không muốn lưu lại, tùy thời có thể rời đi. Còn nguyên nhân, ta không thể nói."
"A, là không thể nói hay còn có ý đồ khác?" Phong Thư Ngâm sợ Kỷ Hành tâm tính thiện lương sẽ bị bộ dáng đáng thương của Dạ Liên Quang đả động, vội nói thêm: "Kỷ Hành, không phải ngươi nói ngươi đang tìm đệ đệ A Bảo của ngươi sao? Ta đã nhìn thấy cậu ta ở Kiếm Tông, ngươi không muốn đi gặp cậu ta sao?"
Kỷ Hành:......
A Bảo vẫn luôn chú ý đến bên này:......
Kỷ Hành: [Phong Thư Ngâm đã đi tìm cậu?]
A Bảo: [Đúng vậy. Tôi quên nói cho anh biết, tôi hiện tại là đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông, tôi nỗ lực tu luyện mười sáu năm vẫn còn ở Luyện Khí kì sơ cấp, quả nhiên một sản phẩm khoa học như tôi không thích hợp với tu chân.]
Kỷ Hành: [...... Cố lên.]
Phong Thư Ngâm và Dạ Liên Quang đương nhiên không có cách nào biết được, Kỷ Hành với vẻ mặt đạm mạc đang đứng trước mặt họ đang nói chuyện với A Bảo.
Phong Thư Ngâm nhìn Kỷ Hành: "Kỷ Hành, ngươi không muốn đi gặp đệ đệ sao?"
Dạ Liên Quang: "Kỷ Hành, ngươi thật sự không muốn đến Thiên Công Môn xem sao?"
Kỷ Hành nhìn hai người họ, đột nhiên hỏi Dạ Liên Quang: "Vết thương của anh đã lành chưa?"
Dạ Liên Quang sững sờ một lát, nghĩ có lẽ Kỷ Hành đang khảo nghiệm mình, lập tức thành thật nói: "Thật ra nơi bị ngươi đánh đã lành từ lâu rồi, sở dĩ có vẻ nghiêm trọng như vậy là vì trước đó ta bị thương."
Kỷ Hành: "Đã như vậy, tôi sẽ đi đến Kiếm Tông với Phong Thư Ngâm."
Dạ Liên Quang sững sờ, đây là loại logic gì?
A Bảo biết chân tướng, thở dài: [Tên nhóc ngốc nghếch này, nếu cần phải chịu trách nhiệm về vết thương do vụ va chạm gây ra, Kỷ Hành nhất định sẽ ngoan ngoãn đi theo! Bây giờ vết thương đã được lành từ lâu, đó còn không phải là một cách biến tấu để nói với Kỷ Hành rằng y đã hoàn thành trách nhiệm của mình sao?]
Kết quả là, Dạ Liên Quang bị Kỷ Hành từ chối, chỉ có thể mỗi bước mỗi quay đầu, mang theo sự mất mác to lớn rời đi.
Thấy Dạ Liên Quang rời đi, Phong Thư Ngâm nói với Kỷ Hành: "Thật ra lần này ta cùng các huynh đệ trong môn phái đi ra ngoài rèn luyện, bọn họ bây giờ chắc cũng nên đến trấn Thanh Đồng rồi? Ngươi có muốn gặp họ không? Còn Nguyên Bình, nó vẫn luôn rất nhớ ngươi."
"Được." Kỷ Hành gật đầu, không phản đối.
Khóe miệng Phong Thư Ngâm cong lên, hắn giơ tay ấn ngực, nơi chứa đựng một bó tóc thắt nút.
Khi mặt trời lặn, hai người đi cạnh nhau bước về phía thị trấn Thanh Đồng, ánh nắng cam vàng kéo dài bóng họ, dần dần hòa quyện vào nhau......