Nam Thần Nhà Tôi

Lâm Thanh Dung run run theo Dương Yến đi về phía thang máy rồi không kềm được mà nói: "Cậu đừng trút giận lên cái xe nữa, nó vô tội thế cơ mà, hư rồi chúng ta còn phải đem đi sửa."

Dương Yến bình tĩnh đáp: "Mình có giận gì đâu."

"Đến người khác vừa nhìn vẻ mặt cậu đã biết ngay, huống hồ gì là mình chứ." Lâm Thanh Dung lẩm bẩm: "Nếu cậu thấy không vui thì tìm tổng giám đốc Phương nói thẳng ra đi, nói không muốn anh ấy kết hôn là được rồi?"

"Tổng giám đốc Phương kết hôn thì liên quan gì đến mình?"

"Cậu động lòng rồi."

"Mình không có."

"Nếu mà không có thì sao cậu lại tức giận khi nhìn thấy tin tức tổng giám đốc Phương kết hôn chứ?"

"Mình đâu có giận, chỉ là mình..." Chỉ là gì thì bản thân Dương Yến cũng không nói được. Cô vươn tay vén tóc, trong lòng càng thấy buồn bực hơn, mà chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại bực bội.

Lâm Thanh Dung buông tay, tựa như đã hiểu rõ mọi chuyện vậy: "Xem đấy, cậu động lòng rồi nhưng chẳng dám thừa nhận mà thôi. Sao cậu lại nhát gan vậy chứ, tổng giám đốc Phương có tiền có sắc, cậu cũng có kém cỏi đâu!"

"Tốt nghiệp từ học việc Newcastle là đã đủ để trung hòa thiếu sót về mặt gia thế của hai người rồi, tổng giám đốc Phương cũng biết cậu thông minh, chứ bằng không cũng sẽ không phái cậu đi làm giám đốc của đơn vị mới đâu. Quản lý cao cấp và nhân viên không chỉ khác nhau ở thứ bậc."

"Mình thật sự không có ý đó, hơn nữa anh ấy là c...chú họ của Phương Dịch Chung."


Lâm Thanh Dung ờ một tiếng rồi nói: "Gì chứ, hóa ra là sợ hãi về mối quan hệ này ấy à, không có gì đáng để lo lắng hết, cậu với Phương Dịch Chung đã ly hôn rồi, kết hôn là quyền tự do của mỗi người, nhà họ Phương cũng không thể bất chấp lý lẽ được."

Dương Yến nghe vậy, trong lòng càng thấy buồn bực hơn, bèn ngắt lời cô ấy: "Không cần nói nữa đâu, cho dù mình có ý thật thì tổng giám đốc Phương cũng đã đính hôn rồi, thôi đi..."

"Nhưng mà cậu..."

Lâm Thanh Dung vẫn còn đang ríu rít, Dương Yến nhíu mày lườm cô một cái, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Lâm Thanh Dung biết tâm trạng cô không vui bèn im lặng không lên tiếng nữa.

Hai người cùng đi siêu thị, đẩy xe mua hàng chẳng nói với nhau câu nào, lúc lựa thức ăn, tính tiền, bọn họ đều im thin thít, Dương Yến đang thấy buồn bực nên không muốn nói chuyện, Lâm Thanh Dung muốn nói lại thôi.

"Chị ơi, chị làm rơi đồ này!"

Dương Yến cầm mấy bịch hàng đi ra ngoài với Lâm Thanh Dung, chợt nghe có tiếng nói non nớt gọi với lại từ đằng sau, rồi có một đứa bé trai len đến trước mặt Dương Yến chặn đường cô.

Cậu bé mặc bộ đồ LouisVuiTTon, còn nhỏ nhưng trông có khí chất lắm, đội cái nón bóng chày đen trên đầu, môi đỏ răng trắng, mặt mày sắc sỏi, xem ra nhan sắc của cha mẹ cũng không tệ.

Dương Yến lục tìm trong túi, quả thật không thấy chìa khóa xe mình đâu."

"Cảm ơn em." Cô cầm chiếc chìa khóa từ tay cậu bé, ắt hẳn bị rơi ra lúc tính tiền.

"Không có gì, lần sau chị cẩn thận là được rồi ạ." Cậu bé nói, lại nhìn thấy dây giày cao gót của Dương Yến bị lỏng mới ngồi xổm xuống thắt lại giúp cô.

Lâm Thanh Dung ngạc nhiên thốt lên: "Woa, cậu nhóc này đáng yêu ghê! Mấy đứa bé khác nhìn thấy bọn minh chắc là cứ gọi dì ơi dì ơi, cậu bé này gọi chị đến là ngọt ngào, còn chu đáo như thế nữa chứ, bé con ấm áp quá chừng."

Dương Yến cũng không ngờ cậu bé lại chu đáo đến nhường này.

Cô sợ mình cho tiền thì không ổn lắm bèn lấy một lốc Yakult trong bịch ra đưa cho cậu bé rồi cười nói: "Em nhặt chìa khóa xe lên cho chị, còn giúp chị thắt dây giày, chị không biết phải cảm ơn em thế nào nữa, cho em cái này nha."

"Không cần đâu chị, dễ như ăn cháo í mà." Cậu bé lắc tay không nhận.

Dương Yến nhét lốc Yakult vào tay cậu bé: "Cái này là quà cảm ơn chị tặng cho em, nếu không có em thì có thể chị đã không lái xe về nhà được rồi."

"Phải đấy phải đấy, em nhận đi, Yakult này ngon lắm đấy." Lâm Thanh Dung thấy cậu bé đáng yêu bèn nhân cơ hội véo má cậu bé hai cái, đúng là đàn hồi thật!

Cậu bé vừa nhận lấy món đồ đã thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi cuống quýt chạy đến.


"Sao cậu chủ đi nhanh thế." Người phụ nữ ấy trách móc rồi lại vội vã nhét một cái khẩu trang vào tay cậu bé: "Không phải đã dặn dò cẩn thận rồi ư, phải đeo khẩu trang vào, bên ngoài bụi bặm dữ lắm."

Cậu bé rầu rĩ: "Trong siêu thị làm gì có bụi ạ, đeo khẩu trang cả ngày ngột ngạt lắm."

"Tất nhiên là có rồi, người qua kẻ lại đông đúc." Người phụ nữ ấy nói rồi cướp lấy lốc Yakult trong tay cậu bé: "Cậu chủ lấy cái này ở đâu đấy?"

Dương Yến nói: "Tôi đưa đấy, cậu bé nhặt giúp tôi chìa khóa xe, tôi muốn cảm ơn..."

"Không cần đâu, cậu chủ nhà chúng tôi không uống cái này!" Người phụ nữ ấy chẳng buồn khách sáo mà ném thẳng lốc Yakult ấy vào thùng rác kế bên.

"Ê bà thật là..." Lâm Thanh Dung bắt đầu thấy bực.

Dương Yến cản Lâm Thanh Dung lại kịp, cô đoán rằng người phụ nữ này là bảo mẫu của cậu bé bèn cười nói: "Xin lỗi, tôi không biết, có điều vẫn cảm ơn em nhặt chìa khóa lên cho chị nhé."

"Bọn chị đi trước đây."

Dương Yến vừa dứt lời đã kéo Lâm Thanh Dung rời đi, chỉ để lại cậu bé và bảo mẫu đứng đấy.

"Cậu chủ, chúng ta đi thôi." Bảo mẫu nắm tay cậu bé, miệng vẫn còn đang lải nhải: "Cậu chủ đừng nhặt đồ linh tinh thế, nhiều virus lắm, để người khác nhặt cho là được rồi

Cậu bé không nói tiếng nào mà bỗng dưng hất tay bảo mẫu ra.

Bảo mẫu bị hất một cách bất ngờ, chỉ thấy cậu bé đi bới thùng rác, lấy ra một lốc Yakult.

Bảo mẫu nhanh chóng chạy đến: "Cậu chủ mau vứt nó đi, cậu muốn ăn gì để tôi mua cho!"

"Nếu thật sự có nhiều virus đến thế thì con người đã chết hết rồi." Cậu bé kéo khẩu trang xuống, cậu vẫn còn trẻ tuổi nhưng gương mặt trông có vẻ u ám: "Mỗi tuần chỉ cho tôi ra ngoài ba lần, lần nào ra cũng phải đội nón đeo khẩu trang, nói cái gì mà nhiều virus chứ, sợ tôi bị người khác bắt gặp à?"


Bảo mẫu không ngờ là cậu bé lại thông minh thế, nhất thời nín thinh.

"Nếu cậu chủ cảm thấy ở trong nhà ngột ngạt thì để tôi đi nói với bà chủ, sau này thường xuyên dắt cậu ra ngoài chơi." Bảo mẫu nói: "Bà chủ cũng vì lo lắng cho an toàn của cậu mà thôi, được rồi, chúng ta về nhà đi."

"Cậu chủ ném thứ đó đi, tôi đi mua lại cho cậu."

"Không ném! Đây là phần thưởng của tôi!" Cậu bé ôm chặt lốc Yakult vào lòng, với một cậu bé mà nói, giúp đỡ người khác mà nghe được tiếng cảm ơn hay là nhận được món quà còn vui hơn bất cứ thứ gì.

"Rớt vô sọt rác rồi mà cậu còn lượm về..." Bảo mẫu nôn nóng.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Tôi lượm về thì sao? Còn nữa, dì là người làm của nhà tôi, mẹ tôi trả tiền thuê dì, tôi cũng là chủ của dì, nếu dì còn không lịch sự với tôi nữa, hoặc là giựt đồ của tôi rồi ném đi thì tôi có thể đuổi việc dì ngay lập tức mà không cần gọi cho mẹ!"

"Vâng thưa cậu chủ, sau này tôi không dám nữa." Bảo mẫu bị cậu bé đe dọa, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Cậu bé hừ một tiếng rồi nhanh chóng cởi nói xuống nhét vào tay bà ta, ôm lốc Yakult quay người bỏ đi, bảo mẫu cầm nón với khẩu trang cũng không biết phải nói gì, chỉ đành đi theo sau.

Chuyện CEO Phó Tĩnh Nghị của Phương thị đính hôn vẫn náo nhiệt tưng bừng, mấy ngày nay nơi nào trong Phương thị đều thảo luận chủ đề này.

Sau đó, kẹo mừng của Phương Tĩnh Nghị cũng được gửi đến công ty.

Là kẹo cưới được công ty Saint đặc biệt làm riêng, một hộp chỉ có mười viên socola, giá cả lại lên đến sáu con số, thậm chí còn lì xì 20 triệu cho nhân viên trên dưới Phương thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận